Vừa lúc có thể đi hỏi Côn Sơn, lúc Côn Sơn đang buồn tóc đều sắp bị chính mình túm lại một nắm, Bảo Châu đẩy cửa vào : “Côn Sơn, anh xem cái này.”
“Đây là cái gì?” Côn Sơn cúi đầu xem xét, sau đó rất nhanh mang theo biểu cảm không thể tin ngẩng đầu lên: “Cái này ở đâu ra?”
“Người bán đảo cho em.” Cô đã quên đưa cho Côn Sơn xem.
Trên tờ giấy nói, một nhà tiên tri nói cho hắn biết ở trên đảo có lượng dầu mỏ lớn, nhưng vì hắn không có năng lực khai thác, hơn nữa cũng sợ truyền tin ra, bị người đoạt đi hoặc bị chính phủ thu mua với giá thấp, cho nên giấu diếm không nói. Hiện tại đem bí mật này nói cho đảo chủ mới, hi vọng đảo chủ mới sẽ được phát tài.
Côn Sơn lập tức gọi điện cho Bách Lai tiên sinh, nhờ hắn hỗ trợ mời một vị chuyên gia thăm dò dầu mỏ đến.
Rất nhanh bên kia truyền đến kết quả thăm dò, kết quả cho thấy trên đảo kia rất có thể có lượng dầu mỏ lớn, đoán chừng có thể khai thác hơn vài chục năm, có giá trị cực lớn lên tới hàng tỉ đồng.
Côn Sơn nghe xong xóa sạch tâm trạng không vui, lập tức gọi người đem tin rao bán hòn đảo kia tháo xuống, trước để ở một bên, đợi có cơ hội tốt lại đi xử lý.
Ít nhất không phải địa phương không đáng một đồng rồi, tâm trạng cũng lập tức tốt hơn nhiều, Bảo Châu thấy hắn vui vẻ cũng vui vẻ theo: “Côn Sơn anh cười cái gì?”
“Anh cao hứng.” Tiền không có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tran-bao-vo-yeu/2343887/chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.