Thẩm Kỷ Lương nghe xong, trầm mặc một lúc lâu sau, ngẩng đầu lên nhìn Côn Sơn thở dài nói: “Làm anh em chỉ có thể chúc cậu may mắn thôi, hi vọng cả đời này cậu đều gặp may mắn, nếu cậu xảy ra chuyện, Bảo Châu và bọn nhỏ phải làm sao bây giờ?”
Côn Sơn tự nhiên là biết rõ đạo lý này, hắn khẽ gật đầu, sau đó nói sang chuyện khác: “Về sau chỉ cần là chuyện có lợi cho mạng người, cần gì cũng có thể nói với tôi.”
“Cảm ơn.” Tiền hắn hiện tại còn đủ.
Lúc hai người từ trên lầu đi xuống, Bảo Châu một bên cho Bảo Bảo ăn cơm, một bên chờ hai người bọn họ, cô thích nhiều người cùng ăn cơm, một người ăn sẽ nhàm chán, nghe thấy tiếng bước chân, Bảo Châu ngẩng đầu đối với bọn họ vẫy vẫy tay, sau đó đối với Côn Sơn nói: “Tiếu Tiếu hôm nay ăn thiệt nhiều.”
Côn Sơn từ trong tay cô tiếp nhận con gái rất đáng yêu, suy nghĩ thoáng cái nói: “Tiếu Tiếu nặng hơn rồi.”
Thẩm mẹ kêu người đi phòng bếp hâm nóng đồ ăn lại, mỉm cười cùng Thẩm Kỷ Lương nói: “Nghe nói cậu, Nhược Lan làm mấy món cậu thích ăn, nha đầu kia rất tri kỷ.”
Thẩm Kỷ Lương nếm thử, quả nhiên tay nghề Hạ Nhược Lan tốt, hương vị rất ngon: “Ăn ngon.”
“Đồ ăn ngon, người cũng tốt. Tôi đã đề cập qua với cha mẹ anh, hai người rất hài lòng, ý của anh như nào?” Lời này Côn Sơn sớm đã muốn nói rồi, một mực không tìm được cơ hội.
Thẩm Kỷ Lương giả ngu: “Nói cái gì?”
Côn Sơn là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tran-bao-vo-yeu/2343935/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.