Côn Sơn cảm thấy cứ thế mãi, địa vị của hắn chỉ sợ khó giữ được, nghĩ nghĩ, nghĩ ra một kế sách hay, tìm một cơ hội tìm cho Hạ Nhược Lan một nhà chồng tốt, về sau cô sẽ không có nhiều thời gian cùng Bảo Châu như vậy nữa.
Kết quả không đợi hắn tìm nhà chồng cho Hạ Nhược Lan, Thẩm gia gọi điện thoại tới, nói Thẩm phu nhân nửa tháng này bị bệnh, muốn gặp Bảo Châu, Côn Sơn mấy ngày nay trùng hợp có chuyện đi không được.
Nghe xong, khó xử, cái này đi thôi!
Sợ vợ có đi không về, không đi a!
Lại không thể nào nói nổi, dù sao cũng là mẹ nuôi của Bảo Châu, hỏi Bảo Châu: “Vợ à, mẹ nuôi em bị bệnh, em có muốn đi thăm bà không?”
Bảo Châu gật đầu: “Muốn, mẹ nuôi hiểu em nhất.”
“Thế nhưng anh sợ cha nuôi không cho em trở về.” Hắn khó xử nói.
“Chuồn êm?” giống như lần trước.
“Nhưng lần này anh không ở bên cạnh em, em có thể chạy thoát sao?” Có lẽ lần này trở về, sẽ không để cho bọn họ đơn giản chuồn đi à nha!
Bảo Châu liếc trắng mắt, như đang nói anh rất đần: “Có Tiểu Hoàng.”
Côn Sơn vỗ tay một cái: “Vậy anh phái người đưa em đi.”
“Còn cục cưng?” Bảo Châu chỉ chỉ hai đứa con đáng yêu đang nằm trong nôi, cô không nở rời xa cục cưng a.
“Em chiếu cố tốt chính mình là được rồi, nhanh chóng trở về, anh và các con đều nhớ em, nếu cha nuôi không cho em trở về, anh giải quyết xong công việc sẽ lập tức đi tìm em.” Hắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tran-bao-vo-yeu/2344066/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.