“Không thấy trứng gà giả đâu.” Trong mắt Bảo Châu ngậm lấy nước mắt ngẩng đầu, rất bi thương nhìn hắn.
“Để ở đâu không thấy?” Nghe được là viên đá quý sư phụ tặng, Côn Sơn cũng khẩn trương lên.
“Ở kia.” Bảo Châu chỉ chỉ góc nhỏ trong sân.
Côn Sơn thở dài một hơi, trong nhà là tốt rồi, trong nhà sớm muộn đều có thể tìm ra, kêu Thẩm mẹ hỗ trợ tìm, cuối cùng đã tìm được ở phía sau bồn hoa, Côn Sơn đưa viên đá cho Bảo Châu, cười cười: “Về sau đừng có để mất nữa.”
“Ừm, em muốn làm một cái lồng sắt, bỏ trứng gà giả vào, về sau muốn nhìn lại lấy ra, như vậy sẽ không mất rồi.”
“Vậy anh gọi người làm một cái lồng bằng sắt cho em.” Trứng gà cũng không lớn, cô thích, gọi ông chủ tiệm bán ngọc khí chọn lựa mấy viên ngọc châu, đính vào dây thừng phủ lên lồng sắt bỏ trứng gà giả vào, cho cô làm vật trang sức cũng không có sao.
Bảo Châu nghe xong, cảm thấy thật tốt: “Wow!”
“Em sao lại muốn chơi cái này?.” Hắn có thể làm cũng chỉ có đem cô sủng lên trời.
“Em nhàm chán a!” Tiểu Đông không cho cô làm việc, Thẩm mẹ cũng không cần cô hỗ trợ, không có việc cho Bảo Châu làm, chỉ có thể chơi với trứng gà giả, Bảo Châu đem trứng gà giả đã mất ôm vào trong ngực, như một bảo bối.
“Xem ra anh cần tìm chút việc cho em làm, em không phải thích nghe truyện cười sao? Anh sẽ tìm một thầy giáo đến dạy em học chữ được không? Về sau em có thể tự
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tran-bao-vo-yeu/2344212/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.