Côn Sơn nghe xong đứng dậy, nói với mọi người một câu thật có lỗi, đẩy cửa đi ra. Hắn chỉ sợ Bảo Châu vạn nhất không có giấu kỹ, sẽ nguy hiểm tới tính mạng, phải nhanh về nhà nhìn xem.
Thuận tiện kêu hai tùy tùng: “A Long, A Hổ theo giúp tôi đi một chuyến.”
Hai người lập tức đuổi kịp, ba người đứng chung một chỗ, nhìn thấy ba tên tiểu lưu manh như vậy, cũng không làm cho người ta chú ý. Đi trên đường, tuyệt đối sẽ không có người hoài nghi bọn hắn nhỏ như vậy sẽ là nhân vật cướp bóc tiền của đại quan, bởi vì mọi người đối với bọn họ rất quen thuộc! Người gọi A Long ba ngày hai lần trộm vặt móc túi. Người gọi A Hổ thích rượu như mạng, ký sổ nợ uống rượu khắp nơi.
Còn có Lục Côn Sơn, chính là một Hỗn Thế Ma Vương, nghe nói xem ai không vừa mắt, thì cho một cước.
Mọi người thấy bọn họ đều là chạy được xa bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, chỉ là trong lòng vì vợ của Hỗn Thế Ma Vương mà thương tiếc, một tiểu cô nương xinh đẹp như vậy, gả cho hắn, thật sự là uổng phí.
Lúc bọn người Côn Sơn về đến nhà, đám cảnh sát đang ở trong nhà hắn lục soát, Bảo Châu rất nhàn nhã ngồi trong sân ăn điểm tâm, bên trái là bánh xốp giòn, bên phải là bánh hạt vừng, thật hạnh phúc ah! Thấy Côn Sơn, lôi kéo hắn ngồi xuống bên cạnh: “Côn Sơn, ăn cái gì.”
Thấy cô bình tĩnh như thế, Côn Sơn an tâm. Hắn tự tay cầm lấy một cái ăn, gọi mấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tran-bao-vo-yeu/2344227/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.