Ngập đầu trong đống giấy tờ của phòng tình báo thuộc cục chỉ huy tác chiến. Chỉ huy trưởng Jesse Thurman không còn biết lúc này là ngày hay đêm nữa. Nói chính xác hơn, ông đang muốn kéo dài thời gian làm việc như muốn cộng thêm cho một ngày bình thường 24 tiếng nữa.
Ông không biết rằng giờ của thời khắc này, cũng không biết được hôm nay là ngày mấy. Đối với ông, thời gian chỉ gói gọn trong một giờ, ngay lúc này, ngay khoảnh khắc này thôi. Ông đánh dấu thời gian bằng cách hỏi xem đã mấy giờ rồi ông chưa đi ngủ hoặc tắm rửa. Mùi mồ hôi chua chua nồng nồng trên quần áo của ông và trên cả hàm râu quai nón mọc lởm chởm. Nếu bất cứ một sĩ quan cao cấp nào của ông được phép vào trong tầng hầm lúc này thì chắc chắn họ sẽ yêu cầu vị chỉ huy của mình đi tắm rửa nghỉ ngơi ngay lập tức và Thurman sẽ rủa ngay anh ta đi xuống địa ngục cho rảnh, quên chuyện tắm rửa và nghỉ ngơi đi cho ông nhờ, bởi vì đối với quân nhân, những chuyện như thế này là bình thường.
Vào những giờ khắc cuối cùng của những ngày cuối cùng, ông miệt mài với những chồng điện tín đã được giải mã, tất cả những báo cáo đều có đề tối mật. Phòng tình báo chụp những bức hình về tàu chiến của Nhật trong cảng, những máy bay, bom và ngư lôi, chuyện gì sắp xảy ra, chắc chắn thôi, chỉ tiếc rằng không ai trên đời này nói cho ông biết đó là cái gì.
Thurman bắt đầu hiểu ra những suy nghĩ của ông
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tran-chau-cang/2481337/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.