Sở Thứ Chi tuy rằng không nói chuyện nhiều với Quách Trường Thành nhưng mà trong mấy lần tiếp xúc hắn đều đúng lúc lộ ra chút tay nghề, thành ra đã lưu lại trong tâm lý “bé nhỏ” của Quách Trường Thành một loại ấn tượng khó có thể phai mờ.
Quách Trường Thành cho rằng, lãnh đạo tuy rằng cũng lợi hại, nhưng bình thường vẫn là tương đối thân thiết, nói năng cười đùa chung quy vẫn vương khói lửa nhân gian, y như vậy chỉ như một vị phụ huynh mà thôi, có lợi hại hơn nữa thì cũng gần gũi mà không có cảm giác thần bí gì cả.
Nhưng Sở Thứ Chi không giống thế, Sở ca, hắn tuyệt đối là “thế ngoại cao nhân” chỉ có thể nhìn từ xa mà thôi.
Quách Trường Thành giống như trong “Quy phạm hành vi của người mới nhận chức” trên mạng dạy, tùy thân mang theo sổ ghi chép lon ta lon ton chạy theo Sở Thứ Chi, không dám lắm miệng nửa câu, thấy cái gì cũng cố gắng nhớ rõ.
Hai người vào bệnh viện thì đã thấy một cảnh viên tuổi còn trẻ đứng chờ, đôi bên trình giấy chứng nhận rồi cùng nhau vào phòng bệnh.
Người tiếp đón bọn họ gọi là tiểu Vương, cậu vừa đi vừa nói: “Lãnh đạo của chúng tôi cũng đang ở bên trong, vừa nãy đã gọi điện nói qua với cục trưởng Triệu rồi, tình tiết vụ việc đặc biệt nghiêm trọng, người nhà báo nguy nói là có người ác ý buôn bán thực phẩm có độc, người trúng độc đang nằm trong đó, đến bây giờ bệnh viện vẫn chưa tra được ra ông ta trúng độc gì nữa.”
Sở Thứ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tran-hon/2369695/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.