Thẩm Nguy cơ hồ là vừa nói xong thì đã lập tức hối hận rồi, hắn không biết mình nói cái này với Triệu Vân Lan thì có ý nghĩa gì, cũng không biết mình đang mơ hồ mong đợi cái gì, chỉ nhất thời nửa khắc như vậy thôi lại thấy bản thân mình thật sự là vừa đáng khinh lại vừa đáng cười.
Thẩm Nguy quen hàm súc, câu nói kia như thể đã tươi sống xé toang ***g ngực mà mang trái tim bày ra trước mặt đối phương, nhưng không phải hắn muốn biết Triệu Vân Lan phản ứng thế nào, chỉ là cảm giác chính mình cần cắt đứt mà không được, vốn là không xứng nói với y như thế.
Một đời hắn sát phạt quyết đoán chưa từng ôn nhu như vậy bao giờ…… Đại khái là vì còn chưa gặp con người nắm giữ tất cả tâm tình buồn vui giận dữ của mình mà thôi.
Trầm mặc một hồi, Thẩm Nguy cúi đầu nghiêng người đẩy cửa xe: “Cảm ơn, ta lên nhà.”
Triệu Vân Lan cảm thấy mình điên đến nơi rồi, y dùng bao nhiêu là thủ đoạn tồi tệ để mà theo đuổi Thẩm Nguy non nửa năm, sắp đem người ta thu vào tay, miêu tả cụ thể quá trình có thể nói là “Không cần mặt mũi, muốn trăng sao cũng chiều”, tự nhận cho dù có là trai thẳng chân chính thì cũng không thể không bị y bẻ cong — nhưng y tuyệt không dám dùng loại thái độ này đối đãi với Trảm Hồn Sứ.
Y và Trảm Hồn Sứ quen biết nhiều năm, không tính là giao tình sâu sắc nhưng ít ra thì quan hệ rất không tồi, tuy thế vẫn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tran-hon/2369698/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.