“A Di Đà Phật,” Lâm Tĩnh cùng Triệu Vân Lan chặn chặt cửa, hòa thượng rởm thở hồng hộc trừng mắt nhìn đám đầu lâu khô tới tới lui lui ngoài cửa sổ, “Ta quá tuyệt vọng với cái thế giới ngay cả đầu lâu cũng biết bán manh này rồi! Đây là thứ khỉ gì thế hả?”
Triệu Vân Lan quay đầu hỏi Uông Chủy: “Cái đám cô đưa tới là gì đây? Cắn người còn chưa tính, ngay cả cô cũng cắn, chúng nó không sợ ngộ độc chất hóa học hay sao?”
Lâm Tĩnh mơ hồ cảm giác được hình như y nói lỡ miệng cái gì đó, ở một bên vụng trộm kéo kéo góc áo lãnh đạo nhà mình.
Nữ đội trưởng nghe thấy thế, “phụt” một tiếng bật cười, sau đó cô bé thấy có gì không đúng lắm, trong ánh nhìn chăm chú mà quỷ dị của các bạn học đành lập tức bưng kín miệng.
“Năm 1712, tộc Hãn Cát biến loạn.” Uông Chủy đứng lên nhờ sự giúp đỡ của Chúc Hồng, lại kéo mũ áo che kín mặt, “Cuối cùng chấm dứt bằng chiến thắng của kẻ tạo phản, lão tộc trưởng chết, vợ con, người thân, thậm chí một trăm mười hai dũng sĩ theo ông toàn bộ bị chém đầu theo tập tục xưa, thân thể bị lửa thiêu, đầu chôn trong sân nhà của người canh núi, bọn họ vĩnh viễn bị coi như nô dịch, không được an bình.”
Chúc Hồng sửng sốt: “Chính là trong viện này?”
Tiếng đập cửa vẫn không ngừng.
Triệu Vân Lan nháy mắt với Sở Thứ Chi.
Sở Thứ Chi lập tức cởi áo khoác ra, cái áo lông hắn mặc phía trong vô cùng phá cách, không biết có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tran-hon/2369723/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.