Quách Trường Thành theo tiếng động nhìn lại, phát hiện ra Lý Thiến đã tự mình đứng lên.
Động tác của cô ta vô cùng mất tự nhiên, giống như một con rối gỗ sứt sẹo bị giật dây trong tay người điều khiển, quái dị khó nói nên lời. Song nghĩ bụng cô vừa mới hôn mê tỉnh dậy nói không chừng vẫn còn bị thuốc an thần ảnh hưởng cho nên Quách Trường Thành cũng không thấy có gì kì lạ.
Vì thế cậu nhẹ nhàng thở ra, nói: “Cảm ơn trời đất, đồng học, cô cuối cùng cũng tỉnh dậy.”
Lý Thiến không trả lời, chỉ đờ đẫn nhìn cậu.
Quách Trường Thành bỗng nhiên thấy quái lạ: “Đồng học?”
Cậu tiến lên một bước, lại bị Thẩm Nguy duỗi tay ngăn lại.
Lúc này, Lý Thiến nở nụ cười, miệng cô mở rộng thành một độ cong quỷ dị, trong cổ họng phát ra âm thanh “khằng khặc” kì quặc, bả vai giống như máy móc chậm chạp vặn vẹo, cả người lay lắc rung động.
Ngay khi Quách Trường Thành hoài nghi cô ta bị bán thân bất toại, chỉ một khắc sau, Lý Thiến đột nhiên lấy một loại tốc độ không phải của con người đánh tới, tựa như súng bắn bổ vào trong lòng Thẩm Nguy, há miệng định táp bả vai của hắn.
Khuôn mặt cô vừa vặn bị ánh đèn di động chiếu sáng, cái miệng há ngoác lộ ra hàm răng nanh nhọn không chỉnh tề, mũi nhăn tít lại, hai mắt trợn ngược tròng mắt trắng dã, nhìn qua y hệt một con quái vật mặt mũi hung ác.
Thẩm Nguy bị cô ta đâm vào liền lui về phía sau một bước, bả vai nghiêng đi tránh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tran-hon/2369781/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.