Suốt mấy ngày liền, lúc Hàn Tích vừa vào phòng làm việc đã thấy một bó hồng mới trên bàn. Ban đầu, cô còn hoài nghi Kỷ Nghiêu lén cho người đưa tới. Nhưng đến khi cô ôm hoa đến phòng hình sự ở tầng ba thì thấy dáng vẻ oán hận của anh, cô cũng đoán được không phải do anh tặng.
Kỷ Nghiêu: "Đưa hoa cho anh, anh vứt giúp em!"
Hàn Tích không đồng ý: "Nếu không phải anh đưa thì tôi nhận!"
Kỷ Nghiêu: "..."
Anh nhìn bóng dáng cô đi mất, ngón tay chỉ vào bóng lưng kia: "Đúng là cô gái thiếu dạy dỗ mà!" Anh tức giận: "Tối nay về "xử" cô ấy!"
Chu Lỵ đi tới nhỏ giọng nói: "Đội trưởng Kỷ, đây không phải là lần đầu tiên anh nói câu này. Vậy rốt cuộc, anh đã "xử" được chưa?"
Kỷ Nghiêu nhìn cô ấy: "Nhóc con láo toét, đi chỗ khác chơi!"
Chu Lỵ: "Em hiểu rồi, vẫn chưa làm được gì! Đội trưởng Kỷ à, anh phải cảnh giác chút đi, "Kẻ Tình Nghi H" chắc chắn là người trong nội bộ Cục Công An, tên này đã có hành động rồi. Ngày nào cũng tặng hoa như vậy, thật là chăm chỉ mà!"
Kỷ Nghiêu tựa vào cạnh bàn, hai chân tùy ý đan vào nhau, cực kỳ khinh thường: ""Kẻ Tình Nghi H" cũng chỉ làm mấy thứ linh tinh sau lưng này thôi!"
Chu Lỵ: "Không phải vậy đâu, đội trưởng Kỷ! Anh khinh địch quá rồi. Anh không thấy nụ cười vừa rồi của pháp y Hàn sao? Tươi như hoa vậy!"
Kỷ Nghiêu dừng lại: "Chẳng qua cô ấy thích hoa hồng đỏ thôi!"
——
Hàn Tích đi tới phòng hành chính, vừa rồi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tran-quy-em-nhu-mang/2639939/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.