Khi Lạc Trần dần dần tỉnh lại thì đã là chuyện của mấy giờ sau đó rồi. Tuổi trẻ tốt là ở điểm này, cho dù có mệt mỏi tới đâu, khi ngủ một giấc tỉnh lại thì mọi sự mệt mỏi đều tan biến. Lâm Tự vẫn ở đó, hình như đã ngủ, tay vẫn còn nắm chặt tay cô. Lạc Trần nhẹ nhàng rút tay mình ra, muốn để anh được nằm hẳn xuống, ngủ một giấc thoải mái, nhìn bộ dạng anh có vẻ còn cần nghỉ ngơi hơn cô. Cô không biết hàng ngày anh phải làm việc với áp lực nặng nề thế nào.
Lạc Trần ngồi dậy, nghiêng người sang để chạm vào vai Lâm Tự, muốn thử cho anh nằm hẳn xuống. Lúc Lạc Trần rút tay lại, Lâm Tự đã tỉnh ngủ nhưng vẫn nằm im, muốn xem xem Lạc Trần định làm gì. Khi Lạc Trần xích lại gần anh, Lâm Tự ngửi thấy một mùi hương nhè nhẹ quen thuộc bay tới, chầm chậm lướt qua mũi anh, mùi hương đó bất ngờ bao trùm lấy anh, mang theo sự mê hoặc, muốn thách thức sự trấn tĩnh của anh, muốn bóc mẽ hành vi vờ vịt của anh.
Lâm Tự cố gắng khống chế tay mình không được động đậy. Anh không muốn quan hệ giữa mình và Lạc Trần chỉ đơn giản là sự ràng buộc của dục vọng. Sau khi Lạc Trần đỡ anh nằm xuống, cô lại không bỏ đi mà nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh, đầu tì vào cằm anh, cọ qua cọ lại như một chú mèo con đang cuộn tròn trong lòng anh tìm sự che chở, yêu thương. Lâm Tự có thể khống chế được tay chân mình nhưng lại bất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tran-the/224019/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.