Lâm Tử Diệu nói tiếp: "Anh cũng không nhớ số điện thoại của ông ta, cứ tưởng là ai nên nghe máy. Mả cha nó, mở miệng là hỏi cậu có ở chỗ anh không."
Giọng Trì Việt lạnh buốt như cuốn theo cơn gió cuối tháng Mười một: "Rồi sao?"
Có tiếng bật lửa vang lên ở đầu bên kia.
"Hiển nhiên anh nói không biết. Ông ta còn kể khổ với anh, gì mà bị gãy chân được vài hôm rồi mà không ai chăm sóc. Trước đây cậu làm việc chung với anh nên chắc chắn ông ta biết gì đó. Anh thấy phiền quá nên chặn ông ta rồi."
"... Ông ta biết trước đây em làm thêm ở chỗ anh." Trì Việt mím môi: "Xin lỗi."
"Chuyện nhỏ thôi, quan trọng là anh muốn nhắc cậu cẩn thận. Ông già đó khùng điên lắm."
Trì Việt cảm ơn. Lâm Tử Diệu cũng không phải người nhiều lời, bèn hỏi chuyện khác: "Nghỉ đông cậu có về không? Có mấy quán bar hỏi anh về cậu, định thuê cậu hát cố định đấy."
Nói rồi không đợi Trì Việt trả lời, anh ta lại cáu kỉnh tự phản bác mình: "Thôi thôi, má nó đừng về làm gì, chạy được thì chạy."
Hồi lâu sau, Trì Việt đáp lại một tiếng "dạ".
Sau khi cúp máy, Trì Việt không về tiệm đồ nướng ngay.
Tiếng trai gái vui cười từ quán cơm và tiệm đồ nướng dọc đường truyền vào tai Trì Việt, vừa bén nhọn vừa chói tai. Cửa hàng tiện lợi 24 giờ gần đó vẫn sáng đèn, hắn ghé mua một gói thuốc lá, lấy thêm một chiếc bật lửa rồi đứng bên đường xé bao bì, châm một điếu.
Chuyện trì Học
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trang-sang-kho-gap-tu-loc/2768024/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.