Ninh Cửu không được tự nhiên lắm, gật đầu đồng ý với vẻ rất miễn cưỡng.
Khi Hạ Vân Tự trang điểm ăn mặc xong, bữa sáng được bày lên, Ninh Nguyên và Ninh Nghi cũng đến dùng bữa. Bữa ăn này có vẻ gượng gạo chưa từng thấy.
Mỗi người đều cảm thấy không khí không được tự nhiên, ngay cả đứa trẻ ba tuổi như Ninh Nghi cũng không thoải mái, có mấy lần thằng bé còn len lén níu áo đại ca mình.
Ninh Nguyên cũng cảm thấy không được tự tại nhưng dù gì nó cũng lớn hơn, biết trong này chắc chắn có ẩn tình nên không để ý đến Ninh Nghi lắm. Hễ Ninh Nghi níu áo mình thì Ninh Nguyên bèn gắp cho thằng bé một cái bánh bao nhỏ mà nó thích ăn.
Đến khi ăn xong, Ninh Nghi vừa ợ vừa ra ngoài, trong đĩa còn chồng năm cái bánh bao còn chưa ăn.
Ninh Cửu cũng tạm thời được nhũ mẫu dẫn ra ngoài, chỉ còn Ninh Nguyên ở lại một lát. Những ngày mới đến hành cung này, phụ hoàng cho phép huynh đệ chúng được thả lỏng vài ngày, hôm nay nó rảnh rỗi nên không vội đi đọc sách.
Đợi khi hai đệ đệ đã đi xa, Ninh Nguyên nhếch miệng chỉ ra ngoài. “Di mẫu, tam đệ làm sao thế?”
“Ta bảo nó đấy.” Hạ Vân Tự thẳng thắn. “Ta bảo nó phải thường xuyên qua lại với các con, vì thế hôm nay sẽ cùng dùng bữa sáng, lát nữa ta dẫn nó ra ngoài chơi một chút. Nếu con không bận gì thì có thể đi chung.”
“…” Ninh Nguyên á khẩu. Hôm nay có không có việc gì, nhưng vẫn tò mò hỏi:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tranh-sung-doat-giang-son/1012994/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.