Đừng chỉ nhìn vào sự việc, hãy nhìn vào bản chất. Học cách nhìn ra rằng, sự việc chỉ là nhất thời, bản chất mới là mãi mãi.
Khi con người bắt đầu biết đến ước mơ, đến những thứ "nhiều hơn" so với cuộc sống bình thường này, nhận được cái mình muốn...đó là lúc chúng ta bắt đầu ý thức được sự lo lắng và lạc lối. Gần giống như việc biết chính xác mình muốn cái gì, nhưng không biết làm thế nào để có nó, đi đến bao giờ để đạt được nó, gặp ai để hiểu nó, tin cái gì và liều lĩnh điều gì để đạt được ước mơ của mình. Đó là một cảm giác rất bình thường, kéo dài từ độ tuổi 15 cho đến rất lâu sau này. Không biết mình muốn gì đã đành, nhiều khi biết chính xác rồi, còn thấy lo lắng và mông lung hơn.
"Tôi muốn giàu" là suy nghĩ đơn giản nhất. Không biết phải làm gì để có tiền.
"Tôi muốn có người yêu", biết đi đến bao giờ mới gặp được người trong mộng?
"Tôi muốn đi du học Hàn Quốc", và sau đó là rất nhiều trở ngại xuất phát chỉ từ suy nghĩ đó.
Thật ra, càng biết nhiều, càng có nhiều hoài bão và những dự định, bạn sẽ càng lạc lõng hơn, nếu không biết làm gì với nó. Có những thứ không thể đạt được chỉ qua một câu đơn giản "tôi muốn như vậy" đâu. Bạn sẽ mất nhiều năm với nó, theo đuổi và ngang bướng... Và vẫn cảm thấy mơ màng.
Ai cũng vậy cả thôi. Những người trông có vẻ biết chắc cuộc đời họ sẽ đi về đâu, làm gì để tới đó...thật
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tre-va-vung-ve/2513410/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.