"Lão. . . . . . lão gia." Thu Cẩn hận không thể cắm đầu thật sâu xuống đất, lại càng không dám đối mặt với cơn giận dữ của Cố Du Hiên, ngay cả cầu xin tha thứ cũng không mở miệng được.
Đáy mắt Lục Cẩm Dương mang theo ý cười, cùng Liên Sinh âm thầm trao đổi ánh mắt.
"Phu nhân, Thất Vĩ đánh mất khuyên tai, muốn đi tìm, tình cờ trong lúc đó nghe thấy tiếng vang phía sau viện, nàng sợ hãi gặp kẻ trộm. Nên kêu nô tỳ cùng Nguyệt Dung, còn thêm vài người canh cửa tiến vào."
"Không nghĩ tới, ở phía sau viện, nhìn thấy Thu Cẩn tỷ tỷ lén lút, muốn tiến lên cùng Thu Cẩn tỷ tỷ nói mấy câu, hỏi xem có phải đã xảy ra chuyện gì, ai ngờ, Thu Cẩn tỷ tỷ nhìn thấy chúng nô tỳ giống như thấy quỷ, liều mạng chạy trở về, nô tỳ phát giác sự tình không thích hợp, nên mới chặn Thu Cẩn tỷ tỷ lại."
"Thế nhưng phát hiện ra cái này."
Liên Sinh đem một bọc nhỏ bằng vải bố chứa gừng thô đến trước mặt Lục Cẩm Dương cùng Cố Du Hiên.
Sắc mặt Liên Sinh ung dung, thản nhiên nói, "Nô tỳ cùng Thất Vĩ thương lượng ,Thu Cẩn tỷ tỷ là đại nha hoàn bên người lão phu nhân, địa vị không tầm thường, chuyện này cũng không phải chuyện nô tỳ cùng Thất Vĩ có thể giải quyết, bởi vậy, nên mới quấy rầy thời gian nghĩ ngơi của phu nhân cùng lão gia, xin phu nhân trách phạt."
Lông mày Lục Cẩm Dương nhíu chặt, "Đứng lên đi, ngươi làm rất đúng, nhưng mà. . . . . ." Lục Cẩm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tren-gam-thiem-huong/416126/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.