🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

—–o0o—–

Các nội dung thi bơi được bố trí tại bể bơi đối diện cổng trường phía Nam, bao gồm các nội dung bơi 50m, 100m, 4X100 tiếp sức cho cả nam và nữ.

Trần Phi Lân đăng ký thi 100 mét tự do và 4X100. Sau khi ra khỏi sân vận động cũ, họ quay lại ký túc xá trước, lấy đồ bơi để thi đấu rồi đi đến bể bơi. Sinh viên phụ trách đăng ký ở cửa xác minh thông tin của hắn rồi đưa cho Trần Phi Lân một bảng số, cho hắn biết vị trí phòng thay đồ và khu vực nghỉ ngơi.

Vốn dĩ Trần Lạc Du không được phép vào hậu trường, nhưng trận đấu còn rất lâu mới bắt đầu, việc quản lý không quá nghiêm ngặt, trong khu thay đồ cũng không có nhiều người. Hai người đi đến phòng thay đồ được đánh dấu là khu D. Trước khi bước vào, Trần Lạc Du quay đầu nhìn lại khu E ở phía đối diện.

Trần Phi Lân cùng anh dừng lại, dường như biết anh đang suy nghĩ gì, nhỏ giọng nói: “Lần trước là ở kia.”

Trần Lạc Du gật đầu, quay đầu cười với hắn: “Lần đầu tiên nhìn thấy anh, anh gần như tr*n tr**”.

Trần Phi Lân bình tĩnh nói: “Anh mặc quần bơi.”

“Quần bơi tương đương với q**n l*t.” Trần Lạc Du kiên trì với quan điểm của mình.

Trần Phi Lân biết anh muốn nói, liền để cho anh nói.

“Anh vào trong thay đồ.”

Anh nhìn Trần Phi Lân rồi lại nhìn phòng thay đồ trống trải phía sau Trần Phi Lân: “Vậy em sẽ đứng canh bên ngoài cho anh nhé?”

“Đây là phòng thay đồ nam, không cần đứng canh.”

“Phòng thay đồ nam thì làm sao?” Anh đến gần Trần Phi Lân, trêu chọc: “Có lẽ ngoài em ra còn có những người đàn ông khác cũng thích anh.”

Nhéo chóp mũi của anh, Trần Phi Lân nói: “Đừng nói nhảm nữa, anh sẽ sớm ra ngoài.”

“Ồ.” Trần Lạc Du kéo dài giọng điệu, nhưng nụ cười trên mặt vẫn không hề giảm bớt. Sau khi Trần Phi Lân kéo rèm đi vào, anh dựa vào tường xem điện thoại, chỉ trong vòng năm phút, Trần Phi Lân bước ra, mặc chiếc quần bơi giống như lần đầu họ gặp nhau.

Trần Lạc Du nhìn chằm chằm vào nó mà không chớp mắt, trong khi Trần Phi Lân có vẻ thẳng thắn. Hắn buộc chìa khóa tủ quần áo vào cổ tay muốn xuống bơi hai lần để xem cảm giác. Đi được vài bước, hắn đã bị kéo lại phòng thay đồ.

Đem người đè lên vách tường, Trần Lạc Du kiễng chân hôn thật mạnh lên môi Trần Phi Lân, nhưng trong đầu anh lại là cảnh tưởng chẳng có chút đứng đắn nào.

Anh vẫn còn nhớ lần đầu tiên gặp gỡ, Trần Phi Lân và Thái Thơ Nghi có hành động rất thân mật. Đặc biệt là cách Trần Phi Lân đưa lưng về phía anh, nhưng lại mỉm cười với Thái Thì Nghi bên cạnh.

Mặc dù Trần Phi Lân đã giải thích hắn và Thái Thơ Nghi chỉ là bạn tốt, anh cũng không phải không hiểu nam nữ cũng có thể trở thành bạn tốt, chỉ là anh vẫn chưa buông bỏ cảm giác trong lòng.

Trần Phi Lân không hiểu anh đang nghĩ gì, nhưng cũng không đẩy anh ra, ngược lại ôm anh, xoay người đè anh vào tường, càng dùng sức mà cắn mạnh hơn, hôn đến mức tay chân anh mềm nhũn ra, hơi thở dồn như là con cá nhảy lên bờ quá lâu, nóng lòng muốn quay trở lại biển.

Áp trán hắn vào trán anh, hơi thở của Trần Phi Lân hòa vào hơi thở của anh, hắn nhỏ giọng nhắc nhở: “Bây giờ anh đang mặc thế này, em đừng làm loạn.”

Rũ mắt xuống, Trần Lạc Du nhìn mình dễ dàng khơi dậy ngọn lửa, cuối cùng mỉm cười, giọng nói mềm mại: “Anh, hóa ra anh lại không chịu nổi vậy sao?”

Đưa đầu ngón tay v**t v* gò má của anh, Trần Phi Lân rũ mắt chăm chú nhìn anh, sau vài giây im lặng, Trần Lạc Du liền thỏa hiệp. Anh biết việc mình vừa làm vừa không có đạo lý lại mạo hiểm, nếu có người tiến vào, tư thế của họ có thể dễ dàng giải thích, nhưng trạng thái của Trần Phi Lân lại không thể che giấu được.

Lấy chiếc chìa khóa từ cổ tay Trần Phi Lân, anh đi mở tủ, lấy khăn tắm quấn quanh eo Trần Phi Lân.

“Là lỗi của em”, anh thành thật thừa nhận: “Vừa rồi đột nhiên muốn hôn anh.”

Trần Phi Lân nhìn anh, sau đó giơ tay xoa đầu anh, nói: “Ngoan”.

Lần này Trần Phi Lân đi được một quãng đường xa, Trần Lạc Du vẫn còn sững sờ tại chỗ, trong đầu tràn ngập câu “Ngoan” vừa nghe, cho đến khi Trần Phi Lân từ bên ngoài gọi anh, anh mới lấy lại tinh thần, sờ sờ gương mặt đỏ bừng.

Có rất nhiều người đến bể bơi để xem thi đấu. Suy cho cùng, cuộc thi này ăn mặc đều mát mẻ. Trong mắt một đám sinh viên đại học đang còn trẻ và nhiệt huyết, thì nơi này còn khiến người ta phấn khích hơn cả sân vận động thể thao.

Trần Lạc Du ngồi trên khán đài dựng bằng sắt tạm bợ, nghe tiếng hò reo ồn ào bên tai, ánh mắt dán chặt vào người đang cùng trọng tài xác nhận bên bể bơi.

Trần Phi Lân đã hoàn thành nội dung 100 mét tự do nam, về trước người thứ hai sáu giây và giành chức vô địch. Tư thế chuẩn mực khi bơi và dáng vẻ thong dong điềm tĩnh ngay từ đầu của hắn đã thu hút sự chú ý của nhiều cô gái. Trần Lạc Du thậm chí còn nghe thấy hai cô gái bên cạnh đang sôi nổi thảo luận về khuôn mặt và dáng người của Trần Phi Lân, thậm chí cả chất liệu quần bơi của hắn.

Những từ ngữ quá mức trắng trợn đó khiến Trần Lạc Du cảm thấy buồn bực, lại mâu thuẫn đến mức khi không giấu được vẻ tự hào. Suy cho cùng, những gì bọn họ nói chính là về bạn trai của anh, cho dù không thể công khai ra ngoài, thì Trần Phi Lân vẫn thuộc về một mình anh.

Anh chăm chú nhìn theo bóng người, sau khi xác nhận, Trần Phi Lân gật đầu với trọng tài rồi quay về khu vực nghỉ ngơi phía sau. Khi người đàn ông ngồi xuống, hắn cầm chai nước lên uống. Đôi mắt hắn lơ đãng lướt qua khán đài đông đúc rồi lập tức dán chặt vào anh.

Hai người nhìn nhau vài giây, anh vẫn luôn mỉm cười, trên môi Trần Phi Lân cũng nở nụ cười nhàn nhạt, tuy nhiên, hắn nhanh chóng bị một người bạn cùng lớp cắt ngang, Trần Phi Lân đành phải thu hồi tầm mắt, xử lý chuyện chính.

Nội dung chạy tiếp sức 4X100 nam diễn ra ngay sau nội dung bơi tự do nữ. Sau khi chờ đợi khoảng 40 phút, trọng tài thổi còi thông báo thi đấu bắt đầu.

Trần Phi Lân ở làn 2 và chịu trách nhiệm về chặng thứ ba. Vốn dĩ, nhóm của họ đã dẫn trước ở lượt đi, nhưng không hiểu vì lý do gì mà các thành viên trong đội lượt về không những bị ba người còn lại dần vượt mặt mà còn bị sặc nước ở mười mét cuối cùng. Kết quả, cây gậy giao tới tay Trần Phi Lân thì chặng ba của đội khác đã ở rất xa.

Trần Lạc Du tâm tình lo lắng, bên cạnh hai nữ sinh đứng dậy mắng hai nam sinh trong đội làm hỏng việc. May mắn thay, Trần Phi Lân không bị ảnh hưởng, sau khi nhảy xuống nước, hắn đuổi kịp và nhanh chóng thu hẹp khoảng cách với người của chặng ba kia. Đáng tiếc, do lãng phí quá nhiều thời gian nên ở chặng thứ tư không thể cứu vãn, đội của họ cuối cùng chỉ xếp thứ ba.

Khi Chung Hàng và Nam Nam tới đây, vừa vặn nhìn thấy phần cuối của cuộc thi đấu, cảm thấy tiếc cho Trần Phi Lân. Trần Lạc Du cùng bọn họ nói chuyện vài câu, Chung Hàng và Nam Nam muốn đi dạo phố, liền rời đi trước. Trần Lạc Du đi đến quán trà sữa ở cạnh bể bơi, mua hai cốc trà sữa đường đỏ nóng, cầm trên tay chờ đợi.

Trận đấu sau khi kết thúc, Trần Phi Lân bị giáo viên gọi lại nói chuyện một lúc. Để tiết kiệm thời gian chờ của Trần Lạc Du, hắn chỉ tắm qua, thay quần áo rồi đi ra ngoài, hắn nhìn thấy Trần Lạc Du đang đứng dưới gốc cây bên kia đường.

Trần Phi Lân sải bước đi tới trước mặt, Trần Lạc Du lấy ra một cốc trà sữa, cắm ống hút lên rồi đưa sang, hỏi: “Em mới mua, còn nóng.”

Trần Phi Lân nhận lấy uống, Trần Lạc Du cũng cầm cốc của mình mở ra, hỏi: “Tâm tình không tốt sao?”

Trần Phi Lân vừa nhai trân châu, cùng anh sóng vai đi về phía trước: “Ý em hỏi là cuộc đua tiếp sức?”

“Ừm.”

“Vẫn ổn” Trần Phi Lân bình tĩnh nói: “Tiếc nuối chắc chắn là có, nhưng anh cũng không có cách nào, anh chỉ cố gắng hết sức.”

Trần Lạc Du đoán hắn sẽ có tâm trạng như vậy, liền chạm cốc trà sữa với hắn: “Đi thôi, cho em cơ hội khao quán quân một chút”.

Trần Phi Lân mỉm cười, vòng tay qua vai anh, ôm một lúc, anh theo bản năng nhìn xung quanh, cố gắng tạo khoảng cách, nhưng Trần Phi Lân lại nói: “Đừng lo, chỉ là khoác vai thôi, trước kia bọn anh đi đường thường làm như vậy”.

Anh nghĩ nghĩ, yên tâm thoải mái dựa gần vào Trần Phi Lân, cười hỏi: “Muốn ăn gì?”

  “Ăn gì cũng được”.

Cắn đầu ống hút, Trần Lạc Du đi mấy bước, nhỏ giọng nói: “Vậy ăn em đi.”

Anh nói mơ hồ, chợt có một chiếc xe buýt đi ngang qua, Trần Phi Lân nghe không rõ, hỏi anh nói gì, anh lắc đầu, sửa lời: “Ăn lẩu đi.”

Sau đại hội thể thao, Trần Phi Lân lại bận vài ngày, thứ sáu như lời hứa cùng anh đi Đông Hồ hẹn hò.

Đó là một buổi sáng bầu trời trong xanh, hơi thở dưới ánh mặt trời tràn ngập sương trắng. Trần Lạc Du mặc một chiếc áo lông vũ màu xám nhạt, đeo một chiếc khăn quàng cổ màu trắng nhạt và đội một chiếc mũ dệt kim, đứng ở cổng phía Nam của đại học Công an. Mười phút sau, có người từ phía sau đè chiếc mũ của anh xuống, xoa xoa đầu, anh quay đầu đồng thời cong khóe môi lên: “Anh đến muộn.”

Trần Phi Lân mặc đồ đen từ đầu đến chân, khăn quàng cổ và mũ cùng kiểu nhưng khác màu. Đây là thứ hắn mua trên mạng hai ngày trước. Đó là một phong cách rất bình thường, sẽ không khiến người khác liên tưởng là mặc đồ đôi.

Giơ tay nhìn đồng hồ, Trần Phi Lân nói: “Em đến sớm.”

Bĩu môi, Trần Lạc Du rút tay trái từ trong túi ra, đưa cho hắn một thanh sô-cô-la sữa đã mở sẵn: “Em ăn một nửa rồi”.

Trần Phi Lâm cầm lấy, kéo anh đến bên cạnh gốc cây, mở gói ra, bẻ ra một miếng. Anh nhìn Trần Phi Lân, vốn tưởng rằng người đàn ông sẽ trực tiếp cho vào miệng mình, nhưng không ngờ miếng sô cô la đó lại được đưa vào miệng anh.

Trần Phi Lân nói: “Mở miệng ra.”

Anh hơi ngạc nhiên khi Trần Phi Lân ở bên ngoài lại làm chuyện như vậy, nhưng lúc này dưới gốc cây, Trần Phi Lân lại chắn phía trước nên anh há miệng ngậm lấy, lại bẻ một miếng khác nhét vào miệng Trần Phi Lân.

“Ngọt không?” Anh đầy mong đợi mà hỏi.

Trần Phi Lân gật đầu, nhét sô cô la còn lại vào túi, chỉnh lại mũ, ghé vào tai anh thì thầm: “Nhưng không ngọt bằng nụ cười của em.”

Một quả nhỏ không rõ tên rơi từ trên cây xuống trúng đầu anh nhưng lại bắn vào mũ văng ra ngoài. Anh cảm giác như mình bị hôn mê, đầu nóng bừng, tai đầy những lời nói âu yếm của Trần Phi Lân. Cho đến khi bị người đàn ông kéo lên xe buýt anh vẫn chưa lấy lại tinh thần, tầm mắt anh nhìn ra ngoài cửa sổ mà không có tiêu điểm.

Trần Phi Lân lấy tai nghe ra, nhét một bên vào tai anh, thấy anh không phản ứng, liền hỏi anh đang nghĩ gì. Anh không nói gì, đợi đến khi nhạc vang lên mới quay người lôi kéo tay áo Trần Phi Lân.

“Thật sự trước đây anh chưa từng yêu ai sao?”

Vấn đề này anh hỏi hắn không hiểu được, nhưng Trần Phi Lân nói: “Anh không cần phải lừa em.”

“Em biết.” Anh lẩm bẩm, nhưng thật khó mà không nghĩ khi hắn nói mấy lời âu yếm đó, không giống như lần đầu tiên yêu.

Thấy lông mày anh vẫn chưa giãn ra, Trần Phi Lân tạm dừng nhạc đang phát: “Em đã hứa với anh, có chuyện gì cũng sẽ nói ra”.

Sau khi rối rắm một hồi, Trần Lạc Du nhỏ giọng nói: “Thật ra cũng không có gì, em chỉ cảm thấy đôi khi anh rất giỏi nói mấy lời quyến rũ người khác”.

Trần Phi Lân suy nghĩ một chút, hỏi: “Em nói chuyện vừa rồi ở dưới tán cây?”

Sờ sờ chóp mũi, anh gật đầu đáp lại.

“Không thích nghe à?”

“Không phải”.

Anh không muốn Trần Phi Lân hiểu lầm nên đành phải nói rõ ràng hơn: “Chỉ là, đôi khi anh nghe nói, cảm giác như cao thủ tình trường vậy”.

Người bên cạnh im lặng, một hồi cũng không nói tiếng nào. Anh cảm thấy ảo não vì những gì mình nói,  phá hỏng bầu không khí tốt đẹp, điều quan trọng nhất là anh không phải không thích mấy lời Trần Phi Lân nói, nếu Trần Phi Lân sau này không nói nữa, chẳng phải là mất nhiều hơn được sao?

Anh sắp xếp các từ trong đầu, cố gắng giải thích ý anh thực sự là gì. Nhưng anh còn chưa kịp nghĩ xong thì người bên cạnh đã cúi đầu, tiến lại gần anh thì thầm: “Thật ra gần đây anh có đọc một cuốn sách dạy người ta cách làm thế nào để người yêu của mình vui vẻ.”

Trần Phi Lân di chuyển ngón tay giữa mình và Trần Lạc Du, ám chỉ mối quan hệ của họ, sau đó nói: “Nếu em không nghe quen mấy lời này, sau này anh sẽ không nói nữa”.

———————

Tác giả có lời muốn nói:

Trần học bá đang vượt qua khúc cua, Trần học bá bị khúc cua vượt qua. (đầu chó)

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.