Bây giờ anh về, nói không chừng, liền gặp nguy hiểm.
Dạng người đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp như anh, nếu như còn trẻ mất sớm, cũng sẽ để người cảm thấy tiếc nuối và tiếc hận.
"Anh không có việc gì, đúng không?" Thủy Miểu Miểu quan tâm hỏi.
Thẩm Mặc Thần nhìn về phía ánh mắt lo lắng của Thủy Miểu Miểu, trong lòng có tia vui sướng, từ từ chảy vào trong máu, mắt thâm thúy mấy phần.
Cô giống như cũng không phải không có cảm giác chút nào với anh.
"Tôi chết đi, không phải em được giải thoát ư?" Thẩm Mặc Thần hỏi ngược lại.
Thủy Miểu Miểu không được tự nhiên mím môi.
Cô chán ghét anh bức ép, anh bá đạo và khốn khiếp.
Thế nhưng, dù sao lúc trước anh đã giúp cô, anh sự thực vẫn là cha ruột Viêm Viêm.
Cô chỉ muốn rời xa anh, cũng không hy vọng anh chết.
Đôi mắt Thủy Miểu Miểu lóe lên nói ra: "Nghe, anh là chính nghĩa một phương, đương nhiên anh có thể kế thừa di sản của ông nội anh, có người xấu bụng dạ khó lường ngấp nghé thứ không nên thuộc về mình, tôi tin tưởng khẳng định chính nghĩa sẽ chiến thắng tà ác."
Sắc mặt Thẩm Mặc Thần lạnh mấy phần, lạnh róc xương lóc thịt liếc cô một chút, nói ra: "Đổi loại lí do thoái thác, loại này tôi không thích."
"Cắt." Anh còn chọn lời dễ nghe, có nghe đã không tệ rồi.
"Anh mạnh mẽ, quả cảm như thế, Diêm Vương gia cũng không dám thu anh..."
Thủy Miểu Miểu vẫn chưa nói xong, Thẩm Mặc Thần cầm tay cô lạnh như băng, đôi mắt đen như mực khóa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/treo-cua-so-gay-an-ong-xa-ra-tay-nhe-nhang/1600418/chuong-241.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.