"Mặt của tôi... Rất đau... Có thể buông ra trước không?" Thủy Miểu Miểu nói mơ hồ không rõ.
Trong mắt đen của Thẩm Mặc Thần lướt qua một tia thương tiếc, sâu mấy phần, nhíu lông mày, liếc đôi môi đỏ thắm của cô một chút, buông tay nắm cằm cô ra, bực bội nói: "Em thật sát phong cảnh."
Thủy Miểu Miểu giương lên nụ cười, hời hợt nói: "Thói quen là tốt."
Thẩm Mặc Thần: "..."
Thẩm Mặc Thần đen mặt đi vào biệt thự.
Thủy Miểu Miểu chờ anh rời đi, chậm rãi đi vào.
Đi vào, cô liền thấy Lê Bảo Y đứng đấy, ngượng ngùng cười khúc khích: " ha ha, ha ha, ha ha ha."
Vẻ mặt Trần Khải tái nhợt.
Anh ta thật sự không nghĩ tới, Lê Bảo Y không chỉ giúp anh ta thua sạch ngắm, còn thiếu đặt mông nợ.
Ánh mắt Vương Tử Trinh liếc Lê Bảo Y một chút, hơi giương khóe miệng lên, nói ra: "Cái này của mình không cần trả lại."
Anh ta đưa tiền thắng cho Trần Khải.
Trần Khải có chút xấu hổ, nói ra: "Cám ơn anh em."
"Cái kia, sòng bạc không như ý, tình trường đắc ý ư." Lê Bảo Y nói.
Trần Khải: "..."
"Lê Bảo Y, cô cũng không cảm thấy ngại khi thua của Trần Khải hơn ba vạn tới một đồng tiền cũng không bỏ ra ư."Nữ A không nhìn được nữa, châm chọc nói.
"Đúng đấy, ăn mặc chỉnh tề xinh đẹp, không phải mạo danh là trang hảo hán, trên người tới 1000 cũng không có chứ."Nữ B phụ họa nói.
"Nói không chừng là nghe nói có tiệc hải sản nên tới ăn nhờ ở đậu."Nữ C cười khẩy nói.
"Nhìn cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/treo-cua-so-gay-an-ong-xa-ra-tay-nhe-nhang/1600497/chuong-281.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.