Chờ đợi khiến người ta không thoải mái, lòng bàn tay cũng bắt đầu đổ mồ hôi.
Một lúc sau, Thẩm Kiều ngồi xuống bên cạnh Kỳ Ngôn Châu, rồi nhẹ nhàng kéo vạt áo cậu.
Trên người cậu có mùi máu tanh nhàn nhạt, nhưng chỉ có thể ngửi thấy khi đến gần.
Mùi máu tươi hung hãn, bén nhọn, khiến cậu tăng thêm một chút tà khí, và không nên lại gần.
Chắc là máu của Hoàng Cường, không biết bắn vào đâu nhưng sau khi thay quần áo nhưng vẫn còn ở đó.
Kỳ Ngôn Châu quay đầu nhìn Thẩm Kiều.
"......Sao thế?"
Hai má của Thẩm Kiều đã được bôi thuốc, nên có màu nâu đỏ, chỉ có một đôi mắt to chớp chớp, giống như biết nói chuyện, thoạt nhìn rất đáng thương.
Cô nói nhỏ: " Kỳ Ngôn Châu, hôm nay cảm ơn cậu, nếu không có cậu, tôi..."
"Không có gì."
Kỳ Ngôn Châu lập tức cắt lời còn lại của cô, giọng nói còn có chút thô lỗ.
Thẩm Kiều mím môi, rồi thở dài: "Nhưng tôi đã hại cậu."
Truyện được dịch trên wattpad.
Nếu bạn thấy ở nơi khác, thì đó là bản ăn cắp.
Theo những gì cảnh sát cho biết, Hoàng Cường đã bị thương nặng, sau vài tiếng nhập viện, hắn vẫn bất tỉnh.
Một số tên khác cũng bị thương ở các mức độ khác nhau.
Xét đến tình huống này, cho dù Kỳ Ngôn Châu là trẻ vị thành niên, hay là dũng cảm ra tay giúp đỡ cô, sau này giải quyết như thế nào cũng khó nói.
...Nhưng ít nhất, đây không phải lúc mà cậu chết.
Hoặc, dòng thời gian đã thay đổi?
Tất nhiên là cô không biết, và cô cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/treu-choc-thieu-nien-co-chap/1805352/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.