Edit: Viên Kẹo Nhỏ
Tống Nhiễm bởi vì vừa nói câu kia, có chút chột dạ.
Mặc dù cô nghĩ tương lai Lục Mộ Trầm là bạn trai mình, nhưng hiện tại anh cũng chưa phải nha.
Phòng chiếu phim đen như mực, trên màn hình còn chiếu quảng cáo.
Trong lòng Tống Nhiễm vẫn còn để ý chuyện vừa nãy, đứng ngồi không yên.
Rối rắm nửa ngày, cuối cùng vẫn không nhịn được kéo tay áo của Lục Mộ Trầm.
Lục Mộ Trầm nghiêng đầu, nhìn cô, hạ thanh âm: " CÓ chuyện gì vậy?"
Dưới ánh sáng yếu ớt từ màn hình chiếu phim, đôi mắt Tống Nhiễm xinh đẹp, sáng lấp lánh, không chớp mắt mà nhìn Lục Mộ Trầm: "Cái kia... Lời tớ vừa mới nói, cậu... Cậu nghe thấy hết rồi?"
Giọng nói cô rất nhỏ, trong lòng có chút khẩn trương.
Lục Mộ Trầm một chút cũng không kinh ngạc, nhàn nhạt "ân" một tiếng, sau đó nói: "Nghe thấy hết."
Trong lòng Tống Nhiễm đột nhiên nhảy dựng, theo bản năng giải thích: "Tớ..."
"Chờ lát nữa rồi nói, phim bắt đầu rồi." Lời còn chưa nói ra, Lục Mộ Trầm đột nhiên lên tiếng đánh gãy lời cô.
Tống Nhiễm ngồi ngây ngốc, giương miệng, câu nói bị nghẹn ở cổ họng, nói không nói được, không nói cũng không xong. Cảm giác này, giống như trong lòng bị mèo cào một chút, ngứa ngáy đến khó chịu.
Trên màn hình lớn, phim đã bắt đầu chiếu.
Lục Mộ Trầm đã vào trạng thái xem phim, rất nghiêm túc mà nhìn màn hình.
Toàn bộ phòng chiếu phim, trừ bỏ âm thanh của bộ phim, yên tĩnh đến mức không nghe thấy nửa phần âm thanh.
Tống Nhiễm lúc này, dù
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/treu-choc-vao-long-anh/1818/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.