Editor: Kẹo Mạch Nha
Mẹ Lục muốn Tống Nhiễm chuyển đến nhà mình, là đặc biệt đau lòng cô không có ai chăm sóc. Liền lấy việc học tập mà nói, ngày thường con trai học đến tối muộn, bà còn có thể hỏi han ân cần làm cho anh bữa khuya gì đó, nhưng Nhiễm Nhiễm lại không được, mệt mỏi đói bụng đều phải tự mình chịu đựng, cũng không có khả năng bảo bố con bé chăm sóc con bé.
Mẹ Lục càng nghĩ càng đau lòng, cũng mặc kệ Tống Nhiễm có đồng ý hay không, lập tức nói: "Ngày mai tan học, cháu đi cùng A Mộ về nhà, bây giờ bác đi dọn phòng cho cháu!"
Nói vừa xong, liền quay đầu, đi ra ngoài.
Tống Nhiễm ngây người, còn chưa kịp từ chối, liền không thấy mẹ Lục đâu nữa, sau đó nghe thấy tiếng đóng cửa.
Vẻ mặt của cô lúc này là trợn mắt há hốc mồm mà nhìn chằm chằm Lục Mộ Trầm: "Mẹ anh... Định làm gì vậy?"
Lục Mộ Trầm đau đầu vỗ trán, khóe miệng mơ hồ nhếch lên có một tia ý cười, bất đắc dĩ nói: "Chắc là đi dọn phòng cho em đấy."
"A?!" Tống Nhiễm bỗng dưng mở to hai mắt, sốt ruột nói: "Vậy làm sao bây giờ đây ——"
Lục Mộ Trầm nghiêm trang nhìn cô: "Cái gì mà làm sao bây giờ? Dọn đến đây không phải là được rồi sao?"
Tống Nhiễm khiếp sợ: "Anh anh anh... Anh đừng nói đùa..."
"Không nói đùa, em dọn đến nhà anh đi, anh cũng tiện dạy học cho em." Lục Mộ Trầm nói.
Tống Nhiễm thấy vẻ mặt Lục Mộ Trầm đứng đắn, thật sự không giống như là đang nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/treu-choc-vao-long-anh/1850/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.