Tối, bóng tối vô tận.
– Ồ, tôi không để ý.
Cơ thể Hà Nguy lảo đảo, như thể đang chìm nổi trong đại dương, nhưng không có tiếng sóng, chỉ có bóng tối đen kịt không đáy.
***
Lồng ngực không cảm nhận được cơn đau đớn xé rách tim gan, thị giác và thính giác đều bị tước đoạt.
Hà Nguy không biết bản thân mình đang ở nơi đâu, chẳng lẽ đây là địa ngục? Không có dẫu chỉ là một chút ánh sáng hay âm thanh.
Bóng tối nặng nề như mực cũng đủ ép người ta rơi vào cảnh điên cuồng.
Hết chương 85
Nghĩ tới đây, trong lòng Hà Nguy thoáng kích động.
Anh định thần lại nói với bản thân đừng nên vui mừng quá sớm, chờ tìm được Trình Quyến Thanh và xác nhận với anh ta trước mới tính sau.
Bất chợt, một tia sáng xé rách không gian tối tăm như mực.
Dần dần, một tia, hai tia… một luồng sáng, hai luồng sáng… chúng đan vào nhau ngay trước mắt Hà Nguy, bao vây lấy anh.
Hà Nguy híp mắt, không biết những tia sáng này là gì.
Anh vươn tay khẽ chạm vào, tựa như gảy dây đàn, tất cả những luồng sáng lay động theo sức mạnh ấy, hình thành sóng ánh sáng xinh đẹp chói lòa.
Hết chương 85
– Anh đã lựa chọn, sau này đừng hối hận.
Trong ánh sáng còn pha lẫn cả những hình ảnh đủ màu sắc.
Hà Nguy muốn nhìn kỹ hơn, bàn chân vô thức đạp vào hư vô, cả người nhẹ nhàng bay tới đó.
– Uống rượu?
“A lô… là Hà Nguy đấy hả?”
Không biết nơi đây là không gian gì, tựa một vũ trụ không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tri-hoan-hung-do/737147/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.