Trí Khương vẫn bị giữ lại đến lúc muộn giờ cơm.
Dực Phàm đưa nàng trở lại thì trời bắt đầu mưa.
Dực Phàm lấy trong xe ra áo khoác trùm lên hai người rồi đưa Trí Khương vào tận cửa.
Bởi vì mưa đầu hạ nên rất lớn, bọn họ chỉ có thể hôn từ biệt một cách chóng vánh rồi liền rời đi, Dực Phàm nhu tình lau đi mấy giọt nước trêи đầu nàng, nhắc nhở :
” Mấy ngày tới anh ko thể ở cạnh em, anh phải về với ba mẹ anh “
” Ukm, em biết rồi.
Ko sao đâu “
” Anh trở về sẽ điện thoại cho em “
Trí Khương gật đầu, móc ra cái chìa khóa vào cửa.
Đi ngang qua phòng khách, chào ba mẹ một cái, mẹ Trí Khương nhìn con gái luôn miệng khen nàng giống bà hồi trẻ – xinh đẹp, ngoan ngoãn thử hỏi sao người khác ko thương cho được.
Ba Trí Khương nghe vợ tán dương ko biết nói gì hơn ngoài chuyện cười nhẹ, dịu giọng nhắc nhở con gái mau lên lầu tắm rửa thay quần áo kẻo bệnh.
Trí Khương từ phòng tắm hắc mùi hơi nước đi ra, nhìn về phía giường có cái bóng đen, ko cần suy nghĩ cũng biết đối phương là ai.
Nàng nhìn trêи đầu hắn còn đang rãnh nhỏ nước, làm bộ tả oán nói:
“Người anh ướt như vậy ngồi trêи giường của em, tối làm sao em ngủ ?”
Dứt lời bèn tìm trong tủ lấy ra 1 bộ đồ của nam cho hắn thay.
Chờ Dịch Dương đi ra thì, nàng lại rất chịu khó mà cầm lấy khăn mặt giúp hắn lau tóc, cảm giác y như Trí Khương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tri-khuong-tra-me/477488/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.