Ta đã nói rằng ta là con dâu của trưởng công chúa, là chính thê của Tiêu quận vương, nếu ta có bất cứ tổn hại nào, bọn chúng chắc chắn sẽ bị tru di cửu tộc.
Khi kỵ binh triều đình san bằng sào huyệt của lũ sơn tặc, cuối cùng ta cũng trở về bên cạnh hắn, lúc ấy ta mới hiểu ra rằng— Điều hắn để tâm, không phải là ta có thực sự trong sạch hay không. Điều hắn để tâm, là những lời đồn đại kia đã biến hắn thành trò cười cho thiên hạ.
Nhưng ta có tội tình gì?
Tiêu Cảnh Minh khựng lại, rồi cơn giận dữ bùng lên dữ dội hơn: "Vậy cái gì mới là quan trọng?"
Ta muốn thoát khỏi sự giam cầm của hắn, nhưng lại bị hắn đẩy mạnh xuống giường.
"Hôm nay ở Tiêu Tương Viện, bọn chúng hỏi ta mùi vị của nàng và kỹ nữ nào ngon hơn? Ta thật sự hận đến tận xương tủy. Chi bằng hôm nay ta cứ thử so sánh xem sao!"
Hắn cúi người áp xuống, thô bạo xé toạc y phục trên người ta, mùi trầm hương quen thuộc xộc thẳng vào mũi. Mùi hương ấy từng khiến ta an lòng, giờ đây lại chỉ gợi lên trong ta sự ghê tởm.
Ta giãy giụa cố gắng đẩy hắn ra, nhưng hắn vẫn bất động như tượng đá, ánh mắt lộ vẻ điên cuồng. Trước kia, hắn chưa bao giờ đối xử với ta như vậy.
Ta nhớ ngày đại hôn, khi hắn vén tấm khăn voan lên, ta run rẩy nhẹ trong ánh nến đỏ. hắn liền ôm chặt lấy ta, khẽ an ủi: "Đừng sợ, ta sẽ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tri-y-nhu-mong/2714405/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.