Nửa năm, khoảng thời gian này đối với người khác có lẽ là rất nhanh, nhưng đối với người trong lòng mang theo tâm sự thì lại rất dài, giờ phút này rốt cục gặp lại, trong lòng Cố Hân Mộng có rất nhiều chuyện muốn nói với Ngũ Sướng Nhiễm, cũng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi Ngũ Sướng Nhiễm, nhưng đề tài rất nhiều, làm nàng nhất thời cũng không biết nên nói gì. Quanh co nửa ngày, mới bắt đầu mở miệng, "Gần đây có khỏe không?"
Cố Hân Mộng không biết gì về Ngũ Sướng Nhiễm nhưng Ngũ Sướng Nhiễm lại biết rất nhiều chuyện của Cố Hân Mộng, biết lịch trình mỗi ngày của Cố Hân Mộng, cũng thường xuyên đến nhìn Cố Hân Mộng, chỉ là cô chỉ có thể tránh ở góc khuất trộm nhìn, mỗi khi thấy Cố Hân Mộng, giải nỗi khổ tương tư đồng thời trong lòng lại u uất, ngơ ngác nhìn, người giống như bị hóa đá, chỉ còn ánh mắt lộ ra nồng đậm đau thương, làm cho người ta nhìn cũng không khỏi đau lòng. Mỗi lần nhìn Cố Hân Mộng trở về, Ngũ Sướng Nhiễm sẽ lao đầu vào làm việc, một ngày một đêm bận rộn, thường xuyên quên ăn cơm, nhìn Ngũ Sướng Nhiễm ra sức làm việc như vậy, người trong công ty đã đặt cho Ngũ Sướng Nhiễm một biệt hiệu "Công tác cuồng nhân" (người điên cuồng làm việc.)
Ngũ Dương và Mộ Dung Thanh lúc đầu cũng thường xuyên khuyên Ngũ Sướng Nhiễm đừng làm việc quá mức như vậy, phải chú ý thân thể, đừng quên ăn cơm, nhưng mỗi lần Ngũ Sướng Nhiễm vâng dạ xong, sau vẫn như trước làm việc. Đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trien-mien-tinh-kiep/245561/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.