Trans: Penicillin - bé con 3 tủi, ủa, bé có biết H là gì đâu?
“Vâng….?”
Đầu óc Du Hoạ trống rỗng, nghe Giản Mặc Thư hỏi được không, cô vô thức trả lời vâng.
Mãi đến khi Giản Mặc Thư ôm cô đứng xuống đất, cô mới phản ứng lại được: Trò chơi vẫn chưa kết thúc...món quà trong trò chơi chủ tớ, có thể là thứ gì bình thường được đây?
Thế nhưng lúc này không để cô suy nghĩ nhiều, Giản Mặc Thư ấn chặt phía ngoài đùi cô, kéo ʍôиɠ cô về phía sau, từ từ rút thứ đang chôn vào người cô ra, sau đó cởi bộ nội y tình thú thấm đẫm đủ loại dịch thể trêи người cô xuống rồi ném lên bồn rửa mặt, cánh tay dài đưa ra ôm cô bên cạnh mình rồi bước ra khỏi phòng tắm.
Du Họa run rẩy cất bước, hai chân đã mềm đi, đứng cũng không đứng nổi, trọng tâm duy nhất của cơ thể đang cố hết sức dựa vào Giản Mặc Thư mới có thể miễn cưỡng cân bằng lại được.
Mật huyệt khít chặt bị thứ to lớn của anh khai phá trong thời gian dài, di chứng để lại chính là toàn thân mất đi sức lực, nơi giữa hai chân không có gậy thịt lấp kín, cửa huyệt đỏ thẫm không ngừng tiết ra nhiều chất lỏng, trộn lẫn với ɖâʍ thuỷ tiết ra lúc cao trào và tϊиɦ ɖϊƈh͙ đậm đặc anh bắn vào, cảm giác như không thể khống chế được mà tè ra, cô mới đi vài bước, dịch thể trắng đục đậm đặc đó đã chảy xuống mắt cá chân.
Du Hoạ vừa xấu hổ vừa khó chịu, muốn lấy thứ gì đó lau dưới người mình, thế nhưng điều bất lực là hai người đều đang khoả thân, muốn lấy quần áo lau cũng không được, chỉ có thể để mặc cho ɖâʍ thuỷ chảy xuống đầy đất, cô được Giản Mặc Thư ôm lấy eo dìu đến phòng khách.
Mưa to vẫn còn tiếp tục, trong phòng không bật đèn nên lờ mờ tối, rèm cửa mở to, có chút ánh sáng yếu ớt chiếu từ ngoài vào qua cửa sổ sát đất cực lớn, miễn cưỡng chiếu sáng một nửa phòng khách.
Giản Mặc Thư đặt cô trêи sô pha, tách hai chân cô ra để lộ vùng ướt đẫm giữa hai chân, rút ra một tấm khăn giấy ướt rồi phủ lên huyệt nhỏ lau một cách tỉ mỉ.
Nơi giữa hai chân mềm mại kia vẫn còn giữ trạng thái lúc gậy thịt đâm vào, đang mở ra một cái động thịt lớn, hoàn toàn không khép lại được, qua tấm khăn ướt, Giản Mặc Thư chỉ ấn nhẹ một cái, hai ngón tay đã tiến vào trong mà không có chút trở ngại nào.
Dưới những tia sáng mờ mờ tối, con ngươi anh sâu không thấy đáy, anh trầm mặc vài giây, chỉ nghe thấy một tiếng cười nhẹ trầm thấp và cực kỳ thu hút: “Vừa bắn tinh cho Hoạ Hoạ, huyệt nhỏ sao vẫn còn mở to miệng muốn ăn thêm như vậy, thì ra chủ nhân vẫn chưa cho ăn no sao?”
“Không, không có!” Cô hầu gái bị dọa đến mức xoa xoa bụng tỏ ý với chủ nhân: “Bên trong toàn là…no lắm, no lắm rồi!”
“Vậy sao?” Giản Mặc Thư lấy tấm khăn giấy ướt màu trắng ra, huyệt thịt kiều diễm phía dưới sáng lên, anh tiến lại gần, mũi hít hít nhẹ nhàng, mặt biểu thị đồng ý: “Ừm, bên trong toàn là mùi vị của anh.”
Du Hoạ nhìn động tác của Giản Mặc Thư, một luồng khí nóng bỗng xộc lên đỉnh đầu, hai má hồng lên như chảy máu.
Bên trong huyệt nhỏ bị anh bắn vào nhiều thứ như vậy, đương nhiên sẽ toàn là mùi của anh rồi…
Du Hoạ hệt như một cô vợ nhỏ ngoan ngoãn, ôm lấy hai chân mình để anh tùy ý trêu chọc mà không nói tiếng nào, lâu lâu còn bị ngón tay anh chọc đến chỗ nhạy cảm, lúc đó mới lí nhí kêu lên.
Giản Mặc Thư lại rút thêm một tấm khăn giấy ướt nữa giúp cô lau sạch bên trong đùi, lúc này mới xoay người rút trong hộc bàn ra một chiếc hộp, đặt vào lòng bàn tay cô.
“Quà cho em.”
Du Hoạ cầm món quà trong tay đưa lên trước mặt, là một chiếc hộp dài bằng nhung tơ, nhìn thấy bao bì chất lượng thế này, phản ứng đầu tiên của cô là trang sức.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.