Hiệu suất làm việc của Vệ Kiều phi thường cao, ngày hôm sau Thập Nhất liền gặp được lão sư, là một nam nhân trung niên hòa ái, chừng năm mươi tuổi, mặc áo khoác trơn và quần âu, làn da hắn xạm đen, cười rộ lên hàm răng thật trắng, rất thích cười, gặp mặt hắn liền tự giới thiệu: "Ta họ Nguyên, ngươi có thể gọi ta là Nguyên lão sư.
"
Thập Nhất nắm lấy bàn tay hắn đang vươn ra, nhu thuận gọi: "Nguyên lão sư.
"
Nguyên Thụ đối với thái độ của nàng thập phần có thiện cảm, sau khi hắn xuất ngoại bồi dưỡng trở về liền luôn làm lão sư tư, thủ hạ đệ tử vô số kể, các loại tình huống đau đầu đều gặp qua, người không nghe lời cũng rất nhiều, hiếm có ai biết điều hiểu chuyện như Thập Nhất, gặp mặt liền gọi hắn là lão sư, thấy nàng như vậy, Nguyên Thụ ít nhiều có chút liên tưởng đến hình ảnh của Vệ Kiều.
Vệ Kiều không tốt nghiệp đại học, sau khi về nước liền tiếp nhận Vệ Thiên, lúc đó nàng liền tìm đến hắn, nói là muốn tiếp tục học tập, hơn nữa còn cho hắn một số tiền lớn, hắn lăn lộn trong vòng lẩn quẩn thượng lưu đã lâu, ít nhiều có chút hiểu được Vệ Kiều, hơn nữa hắn cùng ba ba nàng có chút quan hệ, lúc ấy liền nhận lời giúp đỡ một phen, không cần tiền, không nghĩ tới Vệ Kiều lại không đồng ý, còn nói công và tư phải rõ ràng, nếu như nàng học được thứ gì đó, liền sẽ phải trả giá trả thù lao.
Hiện tại.
Đứa nhỏ này và nàng không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trieu-tu-mo-noan/1550299/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.