Cuối cùng, bọn họ thắng lợi trở về, Xuân Hỉ vui tươi hớn hở cầm theo mấy túi to, hoàn toàn quên tất cả chuyện không vui trong ngày hôm nay. Có vẻ như khi cùng Gia Lập ở một chỗ, chuyện phiền não gì cũng đều có thể quên hết.
Trong thang máy, Xuân Hỉ cắn môi, nhìn mặt kính phản xạ thân ảnh mơ hồ của Gia Lập, cô rối rắm nửa ngày, rốt cục vẫn hỏi: “Gia Lập, anh làm sao biết được số đo nội y em mặc bao nhiêu?”
Gia Lập nghiêng đầu nhìn hai má cô đỏ ửng, tâm tình càng khoan khoái thêm, nhịn không được muốn trêu đùa cô, vì thế trầm ngâm nói: “Nhìn ra.”
Xuân Hỉ quẫn bách cúi đầu xuống, lại cảm thấy không thích hợp, đột nhiên ngẩng đầu giảo hoạt nói: “Gia Lập anh rất có kinh nghiệm a!”
Gia Lập nhướng mày, một bộ dáng ra vẻ đạo mạo: “ Trên người của em làm sao anh lại không biết? Kinh nguyệt đến lúc nào anh còn biết, em…”
Xuân Hỉ càng nghe càng thấy lung túng, cửa thang máy vừa mở ra, Gia Lập còn chưa nói xong, cô liền chạy vội đi ra ngoài, lấy chìa khoá mở cửa chạy biến vào trong phòng, túi mua sắm được đều ở bên ngoài.
Gia Lập buồn cười, kỳ thật vài năm trước, Xuân Hỉ từng không đầu không đuôi gọi điện thoại cho anh nói cô rốt cuộc cũng biết kích cỡ nội y của mình, thanh âm hưng phấn thông qua điện thoại vang vọng toàn bộ văn phòng, Gia Lập khi đó xấu hổ muốn chết, còn bị đồng nghiệp trong văn phòng trêu ghẹo, chuyện tình khó quên như vậy, anh làm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trinh-gia-co-hi/1346252/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.