Dịch: Hạnh / Ảnh: Jas
Dư Tô ngồi trên sofa, khẽ chớp mắt, phải mất vài giây tâm trí cô mới có thể thoát khỏi thế giới nhiệm vụ.
Phong Đình ngồi cạnh cô, trong phòng khách còn có thêm một người nữa, đó là Vương Đại Long. Anh ta đang nhìn màn hình máy tính không chớp mắt, gõ bàn phím tanh tách, thậm chí còn chẳng buồn liếc họ một cái.
Từ trước lúc bọn họ bước vào màn chơi cũng đã vậy.
Vì giờ Phong Đình đã quyết định tham gia nhiệm vụ với từng người, độ khó nhiệm vụ giảm đi nhiều so với chơi một mình, lại có cả đạo cụ miễn tử nên họ cũng chẳng còn lo lắng như khi đầu nữa.
Trước đó mỗi khi có ai phải thực hiện nhiệm vụ, mọi người đều như chuẩn bị ra trận, còn hiện giờ...
Vương Đại Long thấy hai người cử động bèn tiện miệng hỏi: "Không sao chứ?"
Dư Tô đáp: "Tôi thất bại rồi, không mang theo đạo cụ miễn tử."
Vương Đại Long "A" một tiếng, vẫn nhìn màn hình không rời mắt: "Đừng đùa nữa, trông tôi dễ lừa thế sao?"
Dư Tô bất lực nhìn Phong Đình.
Phong Đình nói: "Tôi chết trong màn chơi rồi."
Cuối cùng Vương Đại Long vẫn quay đầu lại: "Thật hay đùa đấy?"
Dư Tô nghiêm nghị gật đầu: "Đương nhiên là thật, anh ấy chết xong thì nhiệm vụ của tôi cũng thất bại."
Vương Đại Long ngơ ngác, loa máy tính vang lên câu: "Bạn đã bị giết."
Dư Tô cười ha ha: "Bị lừa rồi nhé, tôi đùa đấy!"
Vương Đại Long nhìn chiếc máy tính rồi lại quay đầu trừng trừng hai người: "Sếp, sao anh lại nhập
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tro-choi-chet-choc/1583097/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.