Dịch: Hạnh / Ảnh: Jas
"Nó không có ở đây, mày dám lừa tao!" Chỉ trong tích tắc gương mặt bà chủ đã méo mó biến dạng vì phẫn nộ, năm ngón tay lạnh buốt như băng lần thứ hai siết chặt lấy cổ Dư Tô.
Bàn tay bà ta cứng như sắt thép, chỉ dùng một cánh tay đã dễ dàng nhấc Dư Tô lơ lửng lên không trung. Nhưng chỉ một giây tiếp theo bà ta đã đột nhiên thả tay ra.
Dư Tô ngã nhào trên mặt đất, ôm lấy phần cổ đau đớn, nặng nề ho mấy tiếng. Cô khó khăn cất giọng: "Tôi không lừa bà, hắn ta ở ngay trong phòng."
Trong lúc hai người đang nói chuyện, Vương Tam và Lý Nhất đều đã đuổi kịp tới nơi.
Dư Tô không dám dây dưa thêm, cô quay đầu chỉ tay lên tường, lớn tiếng nói với bà chủ nhà: "Hắn vẫn luôn trốn ở đây, chỉ là trước giờ bà chưa từng tìm được."
Đôi mắt bà ta nương theo ngón tay Dư Tô, dừng lại ở tấm ảnh cưới treo trên tường.
Trong bức ảnh, cô dâu đang cười ngọt ngào hạnh phúc, còn chú rể vẫn giữ nụ cười gượng gạo miễn cưỡng như cứng đơ trên khóe môi, nhưng rồi đột nhiên nụ cười méo mó ấy lại thay đổi.
Khóe môi nhếch nhẹ bất chợt kéo rũ xuống, đôi mắt cong cong đột nhiên trợn tròn, ánh mắt của hắn ta chợt hằn lên vẻ khiếp sợ. Kẻ trong tấm ảnh hốt hoảng kêu lên một tiếng, biến thành một bóng đen vội vàng từ trong tấm hình nhảy tót ra ngoài!
Bóng đen nọ không dám dừng lại dù chỉ một phút, sợ hãi lao ra khỏi cửa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tro-choi-chet-choc/1583325/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.