Tiêu Khải Hành ngẫm lại thế cờ, ban đầu nước cờ Khương Ly hạ vô cùng trúc trắc, tuy không giống người mới học nhưng chẳng lợi hại hơn được bao nhiêu.
Chính vì thế mới khiến Tiêu Khải Hành dần chủ quan, chờ lúc nhận ra thì đã quá muộn, có phát hiện mình lọt vào bẫy rập của đối phương, dù cố hết sức xoay chuyển tình thế ngăn cơn sóng dữ nhưng cuối cùng vẫn phải chịu thua.
Vuốt ve quân cờ trong tay, Tiêu Khải Hành nhìn nhãi ranh cười tủm tỉm trước mặt mình, hắn bị lừa rồi, đã thế còn không được vô cớ nổi giận nữa chứ.
“Biết chút chút?”
“Tiểu nhân biết chút chút thật mà.” Khương Ly chìa một đốt ngón tay ra: “Cũng nhờ điện hạ dạy dỗ tốt, đều là công lao của điện hạ, tiểu nhân chỉ gặp may mà thôi.”
Nghe tên nhãi này được tiện nghi còn dám khoe mẽ, Tiêu Khải Hành cười lạnh một tiếng, quăng quân cờ kia về bàn, lại khoát tay: “Nói đi, muốn khen thưởng điều gì.”
“Nô tài muốn được xưng tên.” Khương Ly nói.
“Tên?” Tiêu Khải Hành ngồi thẳng người, ngẩng đầu nhìn cậu, hắn chắc mẩm cậu sẽ đòi tiền tài vật chất, chẳng ngờ chỉ là một cái tên?
“Dạ!” Khương Ly ngồi thẳng người, nghiêm túc nói: “Điện hạ, trước khi vào cung nô tài cũng có một cái tên.
Tên đó do mẫu thân đặt cho nô tài, nó rất quan trọng với nô tài, sau này vào trong thì bị xóa mất.
Giờ đây khẩn xin điện hạ ban ân cho nô tài được dùng tên thật.”
“Ngươi không cầu tiền tài?” Tiêu Khải Hành nghi ngờ hỏi.
Khương Ly lắc đầu:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tro-choi-cong-luoc-toan-nang/1814100/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.