Đây không phải là một câu chuyện phức tạp. Diệp Loan kể rất nhanh, cũng đã lược bỏ rất nhiều chi tiết. Nhưng Thiên Cải nghe xong vẫn ngây người.
"Mười sáu năm….. Anh….. Dương Quá, Tiểu Long Nữ à….." Thiên Cải thở dài, sau đó nói thêm, "Thực ra anh có thể nói cho Triệu Nhi biết, nhất định cậu ấy sẽ cảm động."
Diệp Loan lắc đầu: “…..Tôi nhớ kỹ là chuyện của tôi, Triệu Triệu có quên cũng không sao, tôi không muốn mười sáu năm này lại trở thành gánh nặng, huống chi là dùng nó để trói buộc cảm xúc của Triệu Triệu.”
Đây chính là lý do tại sao Diệp Loan chưa bao giờ đề cập đến chuyện này với Triệu Nhất Gia. Vốn dĩ anh đã yêu Triệu Nhất Gia sau khi gặp cậu ấy. Mặc dù vẫn có sự chồng chất của những cảm xúc thời thơ ấu, nhưng anh thà rằng ký ức này trở thành một quả trứng Phục sinh giữa hai người - nếu Triệu Nhất Gia có thể nhớ được.
Thiên Cải buông tay nói: “Được rồi, nhân quả tôi đã hiểu, vấn đề của tôi đã hỏi xong rồi.”
"Cậu chắc chưa? Mới chỉ hỏi bốn câu thôi."
"Anh có thể quan tâm đến tôi được không? Tôi rất đau lòng khi phải tự mình tiêu hóa nhiều thông tin như vậy!"
Diệp Loan nghe vậy, nói không sao cả: “Cậu cứ nói đi, tôi cũng không lo lắng.”
Thiên Cải nghe vậy, hừ một tiếng: "Này - Thập Nhị tiên sinh, Triệu Nhi của chúng ta còn chưa đồng ý với anh đâu, đừng giả vờ nữa." Sau đó, cậu nghiêm túc nói: "Nhưng phải thành thật mà nói, tôi chỉ có một yêu cầu….."
Diệp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tro-choi-dai-tac-chien-binh-qua-thu-thu-thu/2472234/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.