🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tô Kiến Thanh bị anh giày vò đến tận khuya, anh có quá nhiều chiêu trò trên giường, lại còn tràn đầy tinh lực, nếu cô không chủ động dừng lại, e rằng suốt đêm sẽ chẳng yên.

Tóc cô rối bời dính bết trên má, cuối cùng chỉ còn sức lực yếu ớt dựa vào anh, lơ mơ thiếp đi bên chiếc gối mềm mại. Tay nằm gọn trong lòng bàn tay Kỳ Chính Hàn, như thể chỉ khi ấy cô mới cảm thấy an tâm. Ngoài trời sấm xuân đì đùng, khiến tâm trí cô rối loạn, trong mơ cũng đầy lo âu, nỗi khổ chất đầy giữa đôi mày.

“Chính Hàn.” Dù đã chìm vào giấc ngủ, Tô Kiến Thanh vẫn vô thức thì thầm.

Kỳ Chính Hàn còn chưa ngủ, đêm nay anh hơi trằn trọc. Thấy vậy liền lấy khăn giấy lau mồ hôi trên trán cô. Bàn tay cô trong tay anh lại siết chặt hơn, mạnh đến mức khiến anh đau ở kẽ tay.

“Chính Hàn!”

“Sao vậy, bé cưng?” Kỳ Chính Hàn ôm chặt vai cô, nhẹ nhàng hôn lên trán. “Không sao đâu, đừng sợ.”

Tô Kiến Thanh mở mắt, cơn ác mộng khiến cô vẫn thở gấp, khó thở. Cô chủ động rúc vào người anh, má áp vào ngực anh. Cổ cô ướt đẫm mồ hôi, cô yếu ớt nói: “Em mơ thấy ngày hôm đó.”

Anh hiểu ngay cô đang nói tới chuyện gì: “Anh đã liên hệ với bác sĩ rồi, khi nào về anh sẽ dẫn em đi gặp.”

Tô Kiến Thanh không rõ bản thân lúc này cần gì, nhưng cảm giác tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng mà có người ở bên làm cô thấy thật an tâm. Anh còn hiệu quả hơn cả bác sĩ. Vì thế cô lắc đầu: “Không cần đâu, em chỉ buột miệng nói vậy thôi.”

Nhưng Kỳ Chính Hàn rất kiên quyết, vỗ vai cô: “Vẫn nên đi khám. Có những vấn đề không thể hiện ra ngày một ngày hai.”

Anh lo tai nạn đó đã để lại ảnh hưởng quá sâu trong lòng cô, sức ép dồn nén trong tiềm thức, nếu để đến khi thực sự phát bệnh thì đã muộn. Tâm bệnh vốn khó chữa khỏi.

Tô Kiến Thanh từ từ nhắm mắt lại, không từ chối nữa.

May mắn là trong tai nạn đó không có ai thiệt mạng. Cả hai người họ cùng một cặp vợ chồng trong xe tải nhỏ nhanh chóng được đội cứu hộ tìm thấy. Trận lở đất làm xe Kỳ Chính Hàn bị hỏng nặng, sau này Tô Kiến Thanh xem ảnh mới thực sự sợ hãi, xe đã bị đá đè nát, biến dạng hoàn toàn. Hai người họ kẹt trong khe hẹp còn lại suốt hơn mười tiếng đồng hồ.

Đá núi sụp đổ chắn đường, nhưng lại chừa ra một lối sống sót cho họ. Quả thật là mạng lớn, khó mà không tin rằng có quý nhân phù hộ.

Cô không kìm được hỏi anh: “Ngày hôm đó trong xe, anh không sợ chút nào sao?”

“Sao có thể không sợ.” Lúc này anh mới thẳng thắn. Nghĩ một lát, anh bật cười. “Thật ra anh hối hận nhiều hơn, vì không để nhẫn cưới trong xe. Chỉ sợ không còn cơ hội nữa, nếu chết thật thì đến uyên ương bỏ mạng cũng không thành. Khi đó ta còn chưa thể gọi là uyên ương.”

Tô Kiến Thanh cười mệt mỏi: “Hóa ra trong đầu anh toàn nghĩ mấy chuyện linh tinh như vậy.”

Anh nói: “Anh cũng nghĩ vài chuyện đứng đắn.”

“Chuyện gì đứng đắn?”

“Nếu chúng ta sinh mười đứa con sẽ đặt tên chúng là gì.”

Tô Kiến Thanh nhắm mắt, khóe môi khẽ nhếch: “Anh nghĩ xong hết rồi à?”

“Lúc đó nghĩ rồi, ra ngoài lại quên mất.”

Cô bật cười, lại nói: “Em mới không muốn sinh mười đứa, chỉ cần một cô con gái là đủ.”

Kỳ Chính Hàn cũng bật cười: “Em muốn sinh thì anh cũng không đồng ý, anh nỡ để em chịu khổ sao?”

Ngón tay Tô Kiến Thanh khẽ chạm lên khóe môi anh: “Miệng lưỡi sao mà ngọt xớt thế này.”

Anh thuận tay hôn lên đầu ngón tay cô, lại hôn lên má cô: “Ngủ sớm đi.”

Tô Kiến Thanh chìm vào giấc ngủ một lần nữa trong ánh sáng bình minh dịu nhẹ. Chiếc nhẫn trên tay đã thành thói quen, không còn để ý, thậm chí cảm giác như là một phần cơ thể.

Để trấn an tinh thần cho cả hai, Trần Kha đề nghị mời họ ăn một bữa. Tô Kiến Thanh cảm thấy hơi ngại, định từ chối, nhưng Kỳ Chính Hàn lại dứt khoát: “Đi chứ, sao lại không đi?”

Tô Kiến Thanh còn rụt rè, không muốn đem chuyện riêng tư phơi bày. Trái lại, Kỳ Chính Hàn thì hoàn toàn ngược lại, chỉ mong được rước dâu rình rang, gõ trống khua chiêng báo cho thiên hạ biết bản thân sắp thành gia.

Thế là tại bàn ăn diễn ra cảnh Tô Kiến Thanh cố tránh ngồi gần, còn Kỳ Chính Hàn lại kéo cô vào lòng. Anh cười: “Còn che che giấu giấu gì nữa? Làm vợ anh xấu hổ lắm hả?”

Cô nhỏ giọng: “Anh giữ mặt mũi cho mình chút đi.”

Người ngơ ngác nhất trong nhóm chính là Trần Kha. Đến lúc đó ông mới vỡ lẽ, ô hóa ra giám đốc Kỳ đến Tây Thành không phải để giúp ông bày mưu tính kế, mà là để theo đuổi vợ à?

Khoan đã, vậy khoản đầu tư của Kỳ Chính Hàn vào bộ phim này chẳng phải cũng là vì…

Trần Kha như bừng tỉnh, ánh mắt đảo qua lại giữa bầu không khí ám muội giữa hai người, vỗ trán một cái, cảm thấy mình đúng là gỗ mục.

Bác sĩ mà Kỳ Chính Hàn mời đến là từ Thân Thành. Tô Kiến Thanh và anh vẫn sống xa nhau. Anh vì công việc không thể thường xuyên qua đây, còn cô thì gần như không có lý do gì để đến Yến Thành.

May mắn là chấn thương tâm lý của Tô Kiến Thanh không quá nghiêm trọng. Sau khi bộ phim truyền hình phát sóng, cô nhận được nhiều dự án mới, sự bận rộn giúp nỗi đau nguôi ngoai.

Tỉ suất người xem của “Không Thấy Phồn Hoa” rất cao, sự nghiệp của Tô Kiến Thanh cũng có dấu hiệu khởi sắc trở lại. Tuy nhiên so với những ngày đầu mới vào nghề, cô thực sự không còn động lực mãnh liệt như trước nữa, tâm thái cũng đã thư giãn hơn.

Cô không nói những điều này với Kỳ Chính Hàn, nhưng anh rất nhạy bén, sớm đã nhận ra. Vậy nên anh tìm cho cô một người cộng sự, để cùng cô quản lý công ty phim truyền hình của anh. Tô Kiến Thanh cải tổ nó thành một xưởng phim cá nhân quy mô nhỏ.

Cô ký hợp đồng với vài sinh viên nữ đang học ở các trường điện ảnh. Việc giúp đỡ các diễn viên trẻ giúp cô tìm lại giá trị của bản thân từ cảm giác thành tựu mới mẻ.

Năm 28 tuổi, Tô Kiến Thanh bận rộn đến mức quay cuồng. Cô giảm thiểu tối đa việc xuất hiện trước công chúng, nhường lại các tài nguyên trong tay cho các “gà cưng” dưới trướng. Các cô gái đó đang ở độ tuổi đầy hy vọng, rất cần cơ hội phát triển.

Cũng trong năm ấy, Tô Kiến Thanh nhận được lời mời tham dự buổi họp mặt đoàn làm phim “Phong Nguyệt”. Với cô, các cuộc xã giao thường né được thì né, nhưng bộ phim này lại mang ý nghĩa đặc biệt nên dù bận rộn, cô cũng gắng sắp xếp thời gian để đến. Sau bao năm xa cách, cô lại được gặp lại những người bạn cũ.

Mọi người tụ họp lại, cùng nhau chia sẻ về những năm tháng phát triển vừa qua.

Quả nhiên không phụ sự kỳ vọng, Giang Liễm giờ đã trở thành “nữ thần phim nghệ thuật”, diễn xuất ngày càng xuất sắc, giành vô số giải thưởng. Điều tiếc nuối duy nhất là cô ấy đã để tuột mất giải Nữ chính xuất sắc nhất tại Liên hoan phim Cannes. Cô ấy nghiến răng nói: “Năm sau nhất định phải giành được.”

Bên cạnh, Lộ Trình An bật cười vỗ vai cô: “Mấy đứa trẻ các cô ấy mà, vẫn còn xem mấy thứ đó quá nặng nề.”

Lộ Trình An mài một bộ phim suốt mấy năm, kết quả doanh thu phòng vé thảm hại, đành phải làm lại từ đầu. Ông nói thời trẻ từng thất bại vô số lần, lên xuống là chuyện bình thường. Chỉ có khoảnh khắc rơi xuống đáy là khó chịu nhất, còn giờ thì đã nhìn thấu mọi chuyện.

Nói đến đây, cánh cửa phòng bao bị đẩy ra. Người bước vào là Thịnh Yến. Cậu vẫn cười hiền hòa chào mọi người, vẫn giữ được sự dịu dàng đáng yêu như xưa. Một người dù có trưởng thành thế nào, khí chất cũng rất khó thay đổi.

Tô Kiến Thanh mỉm cười nhẹ nhàng, vẫy tay chào cậu.

Cô và Thịnh Yến vẫn giữ liên lạc, nếu có dịp làm việc cùng nơi thì sẽ gặp mặt một chút, cũng từng cùng nhau xem ban nhạc biểu diễn. Cậu là kiểu người khiến người khác trẻ lại. Giờ đây Thịnh Yến đã chuyển mình thành công, không còn chỉ là một idol đơn thuần. Nhưng như cô từng trêu đùa, nhiều năm rồi cậu vẫn chưa từng có bạn gái, thậm chí không có lấy một chút tin đồn.

“Còn cậu thì sao, Kiến Thanh?”

Người phát biểu cuối cùng là Tô Kiến Thanh. Cô suy nghĩ một lúc rồi nói ra một câu: “Dở dở ương ương, không nên cơm cháo gì.”

Cả danh và tiếng cô đều có một chút, nhưng chẳng được bao nhiêu, không cao cũng chẳng thấp. Tuy vậy, cô thẳng thắn chia sẻ một điều: “Sắp kết hôn rồi.”

“Với ai cơ? Với ai?”

Nhìn ánh mắt háo hức của mọi người, cô thật lo nếu nói ra sẽ dọa họ sợ. Tô Kiến Thanh bật cười rồi nói tên anh: “Kỳ Chính Hàn.”

“Trời ơi! Thật hả?” Giang Liễm không kiềm được mà ôm miệng. “Tớ muốn nghe chuyện yêu nhau của hai người, kể hết cho tớ nghe đi!”

Kể hết á? Quá phức tạp.

Chuyện giữa cô và Kỳ Chính Hàn, phải bắt đầu từ đâu mới được?

Tô Kiến Thanh chống cằm, uống chút rượu, ngực nhói lên vì xúc động, nhưng vẫn nở một nụ cười nhẹ nhàng, rất lâu sau mới ép ra được một câu: “Cũng không có gì đặc biệt cả. Cơ mà, tớ thực sự rất muốn cùng anh ấy đi hết cuộc đời này.”

Nói ra điều đó trước mặt mọi người thật ngại. Cũng may nhờ có chút men rượu, cô mới có thể yếu lòng như thế.

Tiệc tan, rượu cạn. Hiếm khi Tô Kiến Thanh say đến vậy. Có người đỡ cô ra khỏi nhà hàng, thấy một chiếc xe đậu ở đầu đường.

“Cô Kiến Thanh, cuối cùng cô cũng ra rồi.” Giống như giọng của chú Hà. Tô Kiến Thanh lim dim mắt nhìn qua, thấy một người đàn ông đang chạy đến. Chú Hà đỡ lấy cô đang lảo đảo. “Giám đốc Kỳ đợi đến ngủ gục rồi.”

“Giám đốc Kỳ? Giám nào cơ?”

Một trận gió thổi qua tai, cửa sổ xe hạ xuống, người đàn ông chống tay lên khung cửa, nhíu mày nhìn cô: “Uống thành thế này à?”

Tô Kiến Thanh lên xe, ngã vào lòng anh. Kỳ Chính Hàn ôm eo cô, nhìn dáng vẻ say mèm đỏ bừng mặt như đánh má hồng, không nhịn được bật cười: “Ai ép vậy? Phải đi tính sổ mới được.”

“Ồ, là anh à Kỳ Chính Hàn.” Tô Kiến Thanh mở to mắt, cười hì hì nhìn anh. “Sao anh lại ở đây, trùng hợp thật, chúng ta đúng là có duyên.”

Anh xoa vành tai cô, còn hứng thú đáp lại: “Em nghĩ anh rảnh rỗi đến mức nửa đêm ra đây chờ người hữu duyên của mình à?”

Cô hỏi: “Thế sao nửa đêm anh lại có mặt ở đây?”

Kỳ Chính Hàn cúi đầu, áp sát má cô, thì thầm lời bí mật: “Anh đến đón vợ về nhà.”

Tô Kiến Thanh cười rộ lên. Anh hôn lên má lúm đồng tiền của cô. Đèn xe chao đảo, đêm tối rực rỡ. Xe lao nhanh trên cao tốc, ánh đèn neon đủ màu phản chiếu trong mắt. Khoảnh khắc này, có thể gọi là vô ưu vô lo.

“Được rồi, chúng ta về nhà thôi.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.