Tại thành phố Khê, trời đã bắt đầu trở lạnh, đặc biệt là vào buổi tối, gió lạnh len lỏi qua cổ áo khiến người ta run cầm cập vì rét.
Lục Chiếu Thâm đứng trước cổng biệt thự nhà họ Hứa, ngẩng đầu nhìn cửa sổ phòng ngủ của Hứa Tinh Triết ở tầng hai. Cửa sổ đóng chặt, bên trong có bật đèn, nhưng có vẻ chỉ là đèn ngủ ở đầu giường, ánh sáng cam vàng phản chiếu lên mặt kính.
Họ đã từng trải qua biết bao khoảnh khắc vừa điên cuồng vừa dịu dàng trong căn phòng đó. Hứa Tinh Triết đã từng cười, từng khóc trong vòng tay hắn, bị bắt nạt xong vẫn quay lại tiếp tục đuổi theo hắn. Lục Chiếu Thâm lại bắt đầu hối hận, chỉ vì chút sĩ diện nhỏ bé vô nghĩa, hắn đã bỏ lỡ quá nhiều thời gian.
Hứa Tinh Triết trước đây thường hay giả vờ làm người nghệ sĩ, nói rằng Lục Chiếu Thâm là kiểu người rất thích hợp để gặp gỡ vào năm mười sáu, mười bảy tuổi. Rất thích hợp để sau này, trong một lần chuếnh choáng men say sau khi rời xa thời đi học, có thể lơ đãng nói rằng: "Mấy người còn nhớ Lục Chiếu Thâm không? Cái cậu học giỏi, đẹp trai ấy. Ngày xưa tôi từng thầm thích cậu ấy rất lâu. Không giỏi, đẹp trai ấy. Ngày xưa tôi từng thầm thích cậu ấy rất lâu. Không biết giờ cậu ấy ra sao rồi..."
Những ngày tháng sau này sẽ bị chất đầy bởi những chuyện vặt vãnh như cơm áo gạo tiền, còn cảm xúc rung động sẽ trở thành một thứ xa xỉ. Nhưng chỉ cần có một người như vậy từng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tro-choi-duoi-bat-yeu-yeu-nhat-ngon/2787685/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.