Tôi bước đến tầng 28.
Tầng này, đám người chơi cũng đã sớm bỏ mạng.
Bị khuất phục trước sức mạnh của đạo cụ…
Ồ không, phải nói là bị chinh phục bởi nhan sắc của tôi mới đúng.
Vừa gõ cửa, cánh cửa liền mở ra.
Một cô gái trẻ mặc trang phục cosplay lòe loẹt, trang điểm đậm, thân thể trông có vẻ nguyên vẹn đứng trước mặt tôi, cung kính đưa ra một tấm thẻ thăm viếng.
Tôi chẳng hề ngạc nhiên.
Bởi vì cô ấy không c.h.ế.t do tai nạn, mà là tự sát bằng thuốc ngủ.
Năm đó, cô ấy 19 tuổi, lứa tuổi thanh xuân rực rỡ nhất.
Thế nhưng chỉ vì một sự cố liên quan đến quần áo, cô đã bị ép đến mức phải tự sát.
Khi ấy, cô vô tình nhìn thấy một bộ đồ đẹp trên mạng, liền dùng công cụ tìm kiếm hình ảnh để mua về một bộ giống hệt.
Cô hào hứng mặc thử, chụp ảnh rồi đăng lên mạng xã hội.
Và rồi, hàng vạn bình luận lăng mạ ập đến.
Người ta nói cô không đội tóc giả.
Người ta nói cô không trang điểm.
Người ta nói cô không tôn trọng văn hóa hai chiều.
Người ta nói cô làm ô uế giới cosplay, kéo tụt đẳng cấp của các coser.
Người ta nói cô không đáng được sống.
Họ đào bới thông tin cá nhân của cô, quấy rối bạn bè và người thân của cô điên cuồng.
Họ gửi cho cha mẹ cô những bức ảnh chỉnh sửa bậy bạ, ghép ảnh thờ của cô với hình ảnh đồi trụy.
Cô hoảng sợ.
Cô không hiểu cosplay là gì, không hiểu cái gọi là “văn hóa” và “cộng đồng” của họ.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tro-choi-kinh-di-tham-nam-nhan/2321581/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.