Nhìn thấy tấm tàn đồ cổ xưa đột nhiên xuất hiện trong tay Tiêu Lệ, vẻ mặt Lục Man chợt biến đổi.
_ Sao vậy? Cô nhận ra thứ này?
Tiêu Lệ nhìn thấy khuôn mặt ngạc nhiên của Lục Man khi nhìn thấy tàn đồ thì vô cùng bất ngờ hỏi.
_ Ngươi vì sao lại sở hữu Thiên Xà Đồ? Nói mau, ngươi từ đâu lấy được nó!
Lục Man nhìn chằm chằm vào tấm tàn đồ, gằn từng chữ nói?
_ Thứ này gọi là Thiên Xà Đồ sao? Ta chỉ biết nó là bản đồ của Thiên Xà Sơn Mạch và… dẫn tới một nơi có thứ mà ta cần tìm.
Tiêu Lệ dường như không nghe ra sự giận dữ trong thanh âm của Lục Man, phe phẩy tấm tàn đồ nhàn nhạt nói.
_ Ngươi đừng đánh trống lảng! Nói cho ta biết ngươi từ đâu lấy được nó?
Lục Man thấy Tiêu Lệ không trả lời câu hỏi của nàng thì lại càng trở nên nóng vội, thậm chí đấu khí màu xanh đã nhàn nhạt xuất hiện xung quanh nàng.
_ Đừng có manh động như vậy, cô cũng không đánh lại ta! Cái tàn đồ này là do ta thu được trong một cổ di tích, cũng không phải cướp đoạt từ ai…
Nhìn thấy biểu hiện của Lục Man, Tiêu Lệ đoán là nàng đã hiểu lầm gì đó, bởi vậy mới lên tiếng giải thích. Bất quá cũng không thể nói rõ với nàng về hệ thống, hắn đành nói là tìm được trong cổ di tích.
_ Thật không? Ngươi không gạt ta chứ?
Lục Man vẻ mặt nghi ngờ hỏi.
_ Ta gạt cô để làm gì? Nếu thứ này thực sự đến từ Thiên Xà Phủ,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tro-choi-luan-hoi/408920/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.