Mốc dịch
Dư Nam quay trở lại quán cơm, từ xa đã nhìn thấy Du Tùng ngồi trong một góc râm nhìn điện thoại.
Mấy chiếc xe khách đã rời khỏi, không có ai, xung quanh yên tĩnh hơn lúc nãy rất nhiều.
Cô đi tới, hình như anh cảm nhận được, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào cô.
Dư Nam hỏi: "Họ đâu?"
Du Tùng hất cằm về bên phải.
Bên đó có một cái chợ.
Dư Nam xoay người định đến đó, nghĩ một lát, quay đầu hỏi thêm một câu: "Tôi đi tìm bọn họ, anh đi không?"
Du Tùng không nhúc nhích, khuỷu tay chống lên đầu gối, bàn tay cầm điện thoại rũ xuống.
Chỗ da lộ ra bên ngoài được ánh nắng chiếu vào làm nổi bật lên màu đồng khỏe mạnh. Không biết trên người anh có giống vậy không.
Du Tùng không nói đi hay không đi, hỏi ngược lại: "Trước đây cô làm trong liên đoàn nhà khách quốc tế à?"
"Hả?" Cô cau mày.
Ngón trỏ Du Tùng chạm vào trán cô, dí dí: "Không chuyên nghiệp." Ý anh nói chuyện cô rời khỏi trong lúc ăn trưa.
Dư Nam bước hai bước vào chỗ râm, nói đùa: "Ăn cơm hay cần người bón?"
Du Tùng vui vẻ: "Lần sau có thể thử xem.
"Vậy thì phải thu thêm phụ phí."
"Còn cả dịch vụ này nữa à?" Anh quét mắt đến cặp đùi nõn nà của cô: "còn dịch vụ nào nữa?"
Dư Nam lạnh mặt: "Vô vị."
Cô không quan tâm tới anh, xoay người đi thẳng.
Du Tùng híp mắt, nhìn một lúc mới đứng dậy đuổi theo cô.
* * * * *
Thật ra nơi này không thể gọi là chợ, chỉ là một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tro-choi-tim-kiem-tinh-yeu-con-duong-den-ben-em/1508743/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.