Không rõ đã trôi qua bao lâu, đội quân của Nga Mi và Đường Môn đã bị
thương vong gần một nửa, còn thuốc men của Pháo Thiên Minh và Chân Hán
Tử cũng chỉ còn ít ỏi. Chuyện này không thể trách họ thiếu thuốc, vì mỗi lần bôi
thuốc cho vết thương nhỏ cũng mất một gói, còn bị cắt mất một mảng thịt cũng
tốn một gói. Người bình thường chủ yếu mang theo 99 gói thuốc uống trong và
99 gói thuốc bôi ngoài, đủ dùng trong một thời gian dài. Còn việc mang đầy đủ
thuốc men mà không có lý do chính đáng thì rõ ràng không phải là hành động
của người bình thường, không thể dùng lý trí con người để suy đoán.
Lúc này đội quân gần ngàn người của Nga Mi cuối cùng cũng tới. Chân Hán
Tử vội la lên: "Cmn, đốt hương xong chưa thế, không rút lui cẩn thận thành sủi
cảo. Còn là sủi cảo nhân thanh mai đấy!"
Kiếm Cầm đi lại nhàn nhã cách đó mười mấy thước, nói: "Chơi thêm chút
nữa đi, ta vẫn chống đỡ được." Chỉ có bốn thanh kiếm đồng thời tấn công cô,
ám khí cũng không thể xuyên thủng được kiếm pháp của cô, kẻ địch hoàn toàn
bất lực trước cô nàng.
Không biết từ lúc nào, Diệp Cô Thành đã đứng trên nóc ngôi miếu nhỏ, bộ
áo trắng tung bay theo gió. Hắn nhìn xuống đám người chơi dưới đất, không hề
có biểu cảm gì, nói: "Diệp mỗ chỉ tạm nghỉ chân trong ngôi miếu nhỏ này,
không ngờ lại làm phiền chư vị anh hùng tới đây. Không biết Diệp mỗ đã làm
điều gì để đắc tội chư vị?"
Lúc này,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tro-choi-truc-tuyen-vo-lam-ba-do/2625235/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.