🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Trận tỷ thí thứ hai: Hoàng Dược Sư thổi tiêu, xem ai kiên trì lâu nhất. Hoàng
Dung đang định lon ton chạy đi nói chuyện với Pháo Thiên Minh, lại bị Hoàng
Dược Sư bắt về giao cho Kiều Phong trông coi. Hoàng Dung bĩu môi, Pháo
Thiên Minh cười hì hì với cô một cái, Hoàng Dung cũng chớp mắt. Hoàng
Dược Sư vội tuyên bố: "Không được dùng ám khí, không được phép tiếp xúc
với thân thể của người khác, không được ăn bám, không được phép gian lận,
không được phép đăng xuất..."
Hoàng Dược Sư chân đạp bát quái, Bích Hải Triều Sinh khúc vang lên, sáu
vãn bối tự vận nội lực chống đỡ. Mã là người đầu tiên chịu không nổi, nội lực
của hắn rác rưởi nhất. Nhưng người rác rưởi tất nhiên là có biện pháp, mở cổ
họng đối kháng với tiếng tiêu: "Ha ha, ngươi cứ theo ta đi..." Kiếm Cầm và
Phích Lịch đồng thời phun ra một ngụm máu, rời khỏi cuộc thi. Pháo Thiên
Minh không lạ gì đối với tính đê tiện của Mã, không hề kinh ngạc mà còn rống
lên cùng: "A ha ha, con mẹ ngươi đừng có đi..."
Hoàng Dược Sư buồn bực, tiết tấu bị đả kích này quá mãnh liệt, không ngờ
lại kéo theo tiếng tiêu thanh đạm đi sai vài lần. Hai người Mã Pháo chỉ đả kích
có một tầng tạp âm, hai người Dương Quách lại chịu đả kích ba tầng tạp âm,
Dương Khang rời khỏi trận đấu đầu tiên, tiếp theo Mã cũng lui lại, Pháo Thiên
Minh mỉm cười cũng lui ra...
Tình hình điểm số, Dương Khang: 2 điểm. Quách Tĩnh: 8 điểm, Phích Lịch.
ba điểm, Kiếm Cầm: 3 điểm, Mã: 8 điểm, Pháo 9 điểm. Bởi vậy có thể suy đoán
võ công không phải tuyệt đối, vẫn phải dựa vào nhân phẩm hoặc tính đê tiện.
Hoàng Dung thuộc người cao hứng nhất, Hoàng Dược Sư đương nhiên là chán
ngán nhất. Phích Lịch, Kiếm Cầm và Dương Khang đều mất ý nghĩa tranh đấu.
Còn ba người kia là: Mã, Quách, Pháo.
Trận thi đấu thứ ba: Hoàng Dược Sư vừa tuyên bố là học thuộc lòng, trực
tiếp hù dọa Mã Pháo nằm sấp xuống. Hai người đồng thời nhớ tới sách giáo
khoa vạn ác trong trường tiểu học kia, không học thuộc được sách giáo khoa thì
đứng ra khỏi lớp, phải phạt chép sách giáo khoa mười lần...
Ba cái đầu châu lại bên bàn đá, Hoàng Dược Sư mở ra một tờ viết: "Đạo của
trời là cắt cái có thừa bù vào chỗ không đủ, cho nên hư có thể thắng thực, không
đủ có thể thắng có thừa..." Có cuộc thi thì có gian lận, tục ngữ nói: học sinh
không biết gian lận, không phải học sinh tốt, vì thế đồng thời nhận được hai tin
tức: "Đạo của trời là cắt cái có thừa bù vào chỗ không đủ, cho nên hư có thể
thắng thực, không đủ có thể thắng có thừa, ngươi có biết quyển sách nát này
không?"
Lúc Hoàng Dược Sư khép lại sách, hai người cùng nhận được hồi âm y hệt
nhau: "Vừa mới tra được, gọi Cửu Âm Chân Kinh." Mã pháo đồng thời phun ra
một ngụm máu, nữ nhân này lúc nào cũng thực tế như vậy, nói sớm có phải xem
kỹ hơn rồi không.
Hoàng Dược Sư hỏi: "Ai lên trước đây?"
Mã Pháo đồng thanh nói: "Chúng ta rút lui."
Kết quả Quách Tĩnh xếp hạng nhất chiến thắng, và còn hung hăng gọi vài
tiếng "Nhạc phụ" với Hoàng Dược Sư. Âu Dương Phong lạnh nhạt cười một
tiếng rồi dẫn Dương Khang rời đi.
Hoàng Dược Sư nhìn Phích Lịch và Mã nói: "Nhiệm vụ của Chu Bá Thông,
các ngươi nên từ bỏ, ít nhất bây giờ chưa phải là thời điểm các ngươi có thể
hoàn thành. Hơn nữa, ta nói thẳng, phần thưởng nhiệm vụ đó cũng không phù
hợp với các ngươi." Quay sang hỏi Pháo Thiên Minh: "Ngươi là người chiến
thắng, ngươi muốn học gì?"
Pháo Thiên Minh hỏi: "Có thể học được gì?"
"Kiếm pháp..."
"Không cần, mục tiêu của ta là Thái Cực Kiếm."
"Đạn Chỉ Thần Thông?" Hoàng Dược Sư nhấc tay, một hòn đá bắn nhanh
ra, mang theo tiếng xé gió đánh vào một gốc cây tùng.
Tay Pháo Thiên Minh nhấc lên, một thanh phi đao xuất hiện cùng vị trí đó
mà nói: "Cái này cũng không tốt."
"Bích Ba Chưởng Pháp, Phách Không Chưởng, Lạc Anh Thần Kiếm
Chưởng, Toàn Phong Tảo Điệp Cước, Lan Hoa Phất Huyệt Thủ, Ngọc Lậu Thôi
Tân Tiến Lạc Anh Thần Kiếm, Ngọc Tiêu Kiếm Pháp, Kỳ Môn Ngũ Chuyển
Công, Bích Hải Triều Sinh Khúc, Linh Ngao Bước, Phụ Cốt Châm..."
Mỗi lần kể ra một môn, Pháo Thiên Minh lại phủ định, nói đến phần sau,
Hoàng Dược Sư càng nói càng tức giận. Pháo Thiên Minh nói: "Hoàng đảo chủ
à, xưa kia ta từng quen một người tên Diệp Cổ Thành, y chỉ nhìn ta chạy vài
bước là có thể hoàn thiện võ công của ta, ngươi và ta ở với nhau hàng giờ đồng
hồ rồi mà, sao vẫn không chỉ bảo được cho ta điều gì?"
Hoàng Dược Sư cười lạnh: "Người của hệ Cổ có thể dạy được, ta thì ta
không dạy được? Hoàng Dược Sư ta vốn có duyên sâu với Đạo gia, ngươi hãy
nghe cho kỹ đây..."
Hệ thống thông báo: Lĩnh ngộ tuyệt học thứ hai trong Chân Võ Tam Quyết -
Tà Phi Quyết: Ngọc Nữ Tà Phi, lộ rõ sắc bén. Sức tấn công tăng 20%, công kích
thuộc tính Huyền 15. Nội lực đột phá, đả thông Nhâm mạch, dù chỉ dùng năm
phần nội lực vẫn có thể luân chuyển bất tận.
Pháo Thiên Minh tuốt kiếm, truyền vào mười phần nội lực rồi hét lớn: "Âm
Dương Vô Cực!" Vẫn là mười hai đóa kiếm hoa nhưng không còn dừng lại ở
mũi kiếm nữa mà bay thẳng ra xa cách ba trượng. Pháo Thiên Minh kinh ngạc
hỏi: "Chuyện gì xem ra vậy?"
Kiều Phong đáp: "Nội công Võ Đang liên miên bất tuyệt, nói cho dễ hiểu là
vừa mềm dẻo lại vừa bền bỉ. Chính vì thế nên võ công tấn công không mạnh
bằng Ma giáo hay Cái bang. Còn việc kiếm hoa bay xa kia là do nội lực bắn ra,
khi nào Đốc mạch thông suốt rồi ngươi có thể đứng vào hàng ngũ cao thủ nhất
lưu."
Mọi người chúc mừng Pháo Thiên Minh, Hoàng Dung lấy ra một bộ nhuyễn
giáp nói: "Đây gọi là Nhuyễn Vị giáp, ban đầu muốn tặng để cảm ơn ngươi giúp
ta gian lận, nhưng tiếc là chỉ dành riêng cho nữ nhi, đành tặng muội muội này
vậy."
Kiếm Cầm vui mừng nhận lấy rồi nói: "Cảm tạ tỷ tỷ, tỷ tốt bụng hơn những
NPC kia nhiều lắm." Rồi nhỏ giọng hỏi: "Sao tỷ lại nhận NPC làm cha vậy?
Như thế không hay cho lắm đâu..."
Sau khi mọi chuyện đã xong xuôi, mọi người cáo biệt Hoàng Dược Sư,
Hồng Thất Công. Kiều Phong đến trạm dịch Hàng Châu thì từ giã, dặn dò Phích
Lịch cố gắng luyện tập võ công thêm. Trong lòng Mã rất không vui, ai cũng có
lợi, riêng mình thì hai tay trắng. Kiếm Cầm an ủi mãi mới phần nào xoa dịu vết
thương tự ái của hắn. Kiếm Cầm tuy xinh đẹp nhưng Mã không hề có ý định
đùa cợt. Đó là nguyên tắc của hắn, tuyệt đối không quyến rũ phụ nữ đã là bạn
hay đồng nghiệp, chủ yếu vì hậu quả quá lớn.
Nhóm Pháo Thiên Minh vừa ra khỏi trạm dịch thì nhận được tin nhắn của
Xa: "Pháo à, ngươi chắc chắn là ngươi mở quán rượu đấy chứ?"
"Chắc chắn."
"Vậy ngươi mau mau đến đây xác nhận cho ta xem."
Mấy người Pháo Thiên Minh đến trước quán rượu, quán đã bị đám người
vây quanh, không ít kẻ còn huýt sáo chửi bới ầm ĩ, nhưng hoàn toàn chỉ vì tò
mò xem náo nhiệt. Pháo Thiên Minh chen vào xem một cái, bước vào quán lại
giật mình một cái, bèn chạy thẳng đến quầy hỏi: "Chưởng quầy, chuyện gì xảy
ra đây?"
00 cười đáp: "Lão bản, chẳng bằng ra ngoài xem bảng hiệu. ta cũng đã thuận
tiện mua luôn mấy cửa hàng bên cạnh."
Pháo Thiên Minh ngơ ngác chạy ra ngoài, thấy bảng "Không Có Quán Rượu
chính thức tiếp đãi NPC". Bên trái từng là hiệu thuốc cũng đổi thành "Không
Có Quán Trọ chính thức tiếp đãi NPC". Bên phải, nhà dân cũng sửa thành
"Không Có Sòng Bạc chính thức tiếp đãi NPC".
Pháo Thiên Minh nổi giận, giám đốc hiện giờ thật là quá đáng, không được
Hội đồng quản trị phê duyệt cũng dám tự tiện mở rộng thêm. Cảm giác bị coi
thường này khiến Pháo Thiên Minh tổn thương lòng tự trọng, dù trong lòng
thừa nhận ý tưởng này rất hay, nhất là khi không phải tự bỏ tiền.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.