Thất Tịch rốt cuộc cũng đến, đây là một ngày chắc chắn không tầm thường.
Tiếng chuông vừa điểm vào lúc sáng sớm, bầu trời quang đãng bỗng bắt đầu đổ
tuyết. Câu này không phải lỗi hệ thống, thật sự trời không mây vẫn có tuyết rơi,
hơn nữa lại là giữa mùa hè.
Pháo Thiên Minh vừa uống bia ở tầng một quán rượu vừa mắng: "Đổ tuyết
cái quái gì! Trời nắng đổ tuyết thì cứ việc đổ tuyết đi, lại còn cố tình rơi tuyết
đỏ, não tàn hơn nữa là tuyết hoa đào, sao không rơi luôn thình vuông cho người
chơi chết hết đi?"
Phích Lịch, Bất Túy ở bên cạnh phụ họa: "Đúng thế đúng thế! Ăn no rửng
mỡ."
Ba tên độc thân đang thê lương hưởng thụ sự cô đơn của ngày Thất Tịch.
Tuyết còn chưa kịp rơi xuống đất, bầy chim sẻ, chim khách trong trò chơi đã
tung cánh, dựng nên một cây cầu Ô Thước giữa không trung, cả bầu trời chớp
mắt biến thành Ngân Hà lấp lánh sao trời, cuối cùng một cây cầu vồng khổng lồ
được bắc ngang trên đầu.
"Đầu óc hỏng cả rồi, vừa có sao vừa có mặt trời lại còn kèm cả cầu vồng.
Mấy tên thiết kế các ngươi toàn lũ não heo, IQ có 50."
"Chuẩn luôn! Ăn no rửng mỡ." Hai người này cũng rất không hài lòng với
cảnh tượng trước mắt, nhưng họ vẫn giữ thể diện vì có địa vị, không học Pháo
Thiên Minh mượn rượu mở lời mắng mỏ.
Một giọng nam ai oán vọng ra từ cửa: "Mấy cái đó còn chịu được, ta chỉ
mong bọn chúng đừng cho mấy thứ máu chó như ông già Noel với Bạch
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tro-choi-truc-tuyen-vo-lam-ba-do/2684664/chuong-281.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.