Mùa hè, mưa nói đến là đến, không hề có bất kỳ dấu hiệu nào đã ập xuống.
Diêu Lan Hạ đang hồn bay phách lạc đi trên con đường, một trận mưa to cọ rửa, cuối cùng lạnh lẽo thấu tim cọ rửa toàn bộ hỗn loạn trong đầu.
Cũng không vội đi tránh mưa, dứt khoát ngẩng đầu mặc cho nước mưa gột rửa, cô đã không cần thời gian còn lại nữa rồi, nếu không cứ thế chết đi cho rồi.
Một chiếc xe từ xa chạy đến, ánh đèn chiếu đến khiến tầm mắt trở nên sáng chói, ánh đèn đột nhiên chiếu đến tạo cảm giác chóng mặt khiến Diêu Lan Hạ theo bản năng vươn tay ra che chắn.
Xe đột nhiên dừng lại bên cạnh cô.
Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, một cái đầu từ bên trong nhô ra: “Chị dâu! Sao chị lại ở chỗ này!? Vừa rồi tôi đến bệnh viện tìm chị, không thấy chị ở bệnh viện, tại sao lại ở chỗ này chứ?”
Hơn nửa đêm đến bệnh viện tìm cô? Lưu Nguyên Huyên này điên rồi à?
Quần áo Diêu Lan Hạ đã bị mưa to làm ướt đẫm, vải áo mong manh dán vào cơ thể, đường cong thoắt hiện, vội vàng giơ tay ôm lấy chính mình, che đi đường cong cơ thể, Diêu Lan Hạ lạnh giọng nói: “Tìm tôi làm gì?”
Lưu Nguyên Huyên nhìn thấy dáng vẻ này của cô, chắc chắn xảy ra chuyện rồi, cũng bất chấp tất cả, xuống xe đẩy người vào chỗ ngồi phía sau: “Chị dâu chị lên xe trước,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tro-dua-tinh-yeu/2027503/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.