Lục Trung Quân hơi nhíu nhíu mày, ánh mắt lại ném ra ngoài cửa sổ xe, biểu hiện lãnh đạm như trước.
Mặt nóng ran, An Na ngượng ngùng vô cùng, trong lòng hối hận khôn nguôi, không hiểu sao vừa nãy lại nghĩ muốn anh ta giúp mình, giờ thì hay rồi, ngồi cũng không được mà đứng lên cũng không xong.
Thi nhân Lưu Triết thì linh cảm dạt dào, chốc lát đã viết xong bài thơ, hào hứng quay lại tìm An Na.
– Em Lý à, anh viết xong rồi. Em đợi anh xuống ngồi cạnh rồi đọc cho em nghe, chúng ta cùng thảo luận. Đây là linh cảm bắt nguồn từ em, cần em cho ý kiến quý giá…
Anh ta cầm cặp công văn, đứng lên định ngồi cạnh An Na, Lục Trung Quân bỗng đứng lên, đi đến bên Lưu Triết, ra hiệu anh ta dịch vào sát cửa sổ.
Lưu Triết ngước nhìn:
– Trên xe còn nhiều chỗ trống…
– Bảo anh ngồi vào thì ngồi đi, nói nhiều làm gì. – Lục Trung Quân nhấm nhẳng.
– Đồng chí này, sao anh lại nói năng…
– Tôi thích như vậy đấy, sao nào?
Lục Trung Quân móc trong túi quần ra một tờ giấy, lắc lắc.
– Cục công an đây, tôi muốn hỏi anh vài lời.
Lưu Triết ngẩn ra, tuy rằng rất không muốn nhưng cũng đành phải dịch vào trong. Anh ta vừa dịch vào, Lục Trung Quân liền ngồi vào chỗ của anh ta, chân duỗi ra, ngăn lối ra vào.
Cảnh này khiến cho người trên xe chú ý. Lưu Triết mặt mày đỏ bừng, nhìn chung quanh.
– Đồng chí, có phải anh hiểu lầm gì không. Tôi là Lưu Triết, là chủ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tro-lai-30-nam-truoc/1273134/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.