Mắt, một đôi mắt chỉ có lòng trắng không có con ngươi.
Anh ta (cô ta) đang nhìn tôi.
"Ây! Ngươi là ai?"
Tôi lớn tiếng hét lên, sau đó từ từ mở mắt, xung quanh tối đen như hang núi, chỉ có một tia sáng yếu ớt từ đâu đó chiếu lên sàn nhà.
Đây là đâu?
Tôi hoảng loạn hồi lau, rút cục cũng đã hồi tưởng lại mọi thứ. Khôngsai, đây là phòng khách nơi Tô Thiên Bình thuê nhà, tôi đang nằm trênchiếc sô pha đó, trên người còn đang cuốn một chiếc chăn lông cừu, hơinóng của điều hòa nhiệt độ phả vào mặt khiến tôi cảm thấy mồm miệng khôrát, cổ họng giống như bị đốt cháy vậy.
Tôi vội vàng gỡ chăn bỏ ra ngoài, thở dốc từng hơi, may mà chưa bị cảm. Trong phòng khách chỉ có ánh sáng le lói từ phòng ngủ chiếu ra, bây giờ chắc là sáng sớm rồi nhỉ? Tôi không vội vàng bật đèn, chỉ ngửa đầu nhìn lên trần nhà, trong bóng tối chẳng nhìn thấy gì cả, nhưng tôi vẫn mở to mắt.
Đúng vậy, tôi cảm thấy có một đôi mắt trong căn phòng này đang theo dõi mình.
Tuy không thể nhìn thấy bằng mắt, nhưng tôi chắc chắn không nghi ngờ gì cả về sự tồn tại của anh ta (cô ta). Ở cái góc mà mắt tôi hướng về đó – đôi mắt trong đêm tối, anh ta (cô ta) đang nhìn tôi.
Đúng, chính trong cái góc ẩn nấp đó.
Tôi lập tức lấy tay sờ lên tường, khi đèn trong phòng khách bật lên,mắt tôi đột nhiên bị lóe lên một cái. Nhưng tôi không hề cúi đầu, màgắng hết sức mở to mắt, tiếp tục nhìn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tro-lai-hoang-thon/477173/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.