Mấy người Thẩm Tu Lâm trốn vào trong hầm mỏ.
Bọn họ cứ nghĩ là trận mưa acid này sẽ không kéo dài bao lâu, lại không ngờ tới, trận mưa này mãi không thấy tạnh.
Thẩm Tu Lâm chờ trong hầm mỏ tới khoảng ba giờ đồng hồ, mưa không tạnh, trái lại còn lớn hơn.
Thẩm Tu Lâm lo lắng Thẩm gia căn cứ, lo lắng người thân ở nhà.
Đồng thời, bọn họ từ hầm mỏ nhìn ra ngoài, cũng thấy được tính ăn mòn của mưa acid này mạnh tới thế nào.
Trước đó, mưa phùn mờ mịt chỉ khiến cho người khác cảm thấy không thoải mái, dù có dùng tinh thần lực cũng có vẻ không thích hợp, cho nên bọn họ mới quyết định ở lại hầm mỏ tránh mưa.
Không nghĩ tới, trận mưa này càng kéo dài càng lớn, hơn nữa, mức độ ăn mòn cũng theo đó mà tăng lên.
Nhìn đất đai phía trước, tất cả đều bị ăn mòn…
Thẩm Tu Lâm cau chặt mày, Đông Phương Hiển biết đối phương lo lắng Thẩm gia căn cứ, nói “Yên tâm đi, trời mưa, bọn họ sẽ không ra ngoài.”
Thẩm Tu Lâm gật đầu, lại vẫn không yên lòng như cũ.
Đông Phương Hiển suy nghĩ, nói “Đợi thêm hai giờ nữa, nếu như mưa vẫn rơi, thì chúng ta gấp rút lên đường trở lại.”
Thẩm Tu Lâm gật đầu “Được.”
Hai giờ rất mau đã qua, mưa không lớn nữa, nhưng cũng không nhỏ đi.
Lúc này khoảng chừng là mưa vừa.
Thẩm Tu Lâm mím chặt môi.
Đông Phương Hiển nói “Trở về thôi.”
Thẩm Tu Lâm hít sâu một hơi, nhìn về mấy người Thẩm Dật Hiên và Ngô Tranh “Chúng tôi về trước,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tro-lai-mat-the-hung-hang/2543795/chuong-228.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.