Tiếng động ầm ầm của ngọn núi khi xuất hiện lại vang lên lần nữa, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đồng thời quay người nhìn lại.
Kỳ thực, đối với hình ảnh như vậy, ở trong trận pháp kia, Thẩm Tu Lâm đã nhìn thấy rất nhiều lần.
Dù là vậy, nhưng đối với thị giác vẫn có cảm giác kích thích như cũ, đồng thời còn có một loại cảm giác xa xôi.
Rõ ràng hắn mới ra khỏi trận pháp kia thôi, thế nhưng lại có một loại cảm giác, giống như đã trải qua cả một đời người.
Thẩm Tu Lâm nheo mắt nhìn hai người Đậu Ân và Khởi Phong.
Lúc trước hai người kia không nói rõ ràng đã ném hắn vào trong luyện tâm trận đỉnh cấp, tuy rằng hắn có thể thành công phá trận, nhưng cũng không có nghĩa là hắn sẽ không tìm bọn họ tính sổ.
Vì vậy, Thẩm Tu Lâm nắm tay Đông Phương Hiển nhìn hai người xuất hiện.
Đậu Ân nói “Chúc mừng ngươi có thể ra khỏi luyện tâm trận.”
Thẩm Tu Lâm lạnh lùng nói “Ta có cần phải cám ơn các ngươi đã quá để mắt tới ta hay không?”
Khởi Phong nhìn Đông Phương Hiển “Các ngươi muốn tiếp tục không?”
Thẩm Tu Lâm cười haha “Muốn, đương nhiên là muốn. Kỳ thực đi vào trong đó một lần vẫn là có rất nhiều ích lợi. Đông Phương nhà ta đương nhiên cũng có thể phá trận. Chỉ là, dựa vào cái gì mà phải nghe theo lời các ngươi?”
Đông Phương Hiển cũng lạnh lùng nói “Phải, dựa vào cái gì. Ngươi cho rằng, các ngươi là ai.”
Đậu Ân cười “Hoá ra là giận à. Đừng giận, kỳ thực
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tro-lai-mat-the-hung-hang/2543811/chuong-244.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.