“Gì, con đi dạy?”
Vẻ mặt của người nhà họ Tô đều ngạc nhiên.
Đặc biệt là mấy anh trai chị dâu của Tô Mạn, cũng không dám tin tưởng em gái nhà mình có thể gặp được chuyện này.
Cho dù là gặp được, cũng nên là em gái lớn của bọn họ mới đúng.
Em gái út muốn bằng cấp không bằng cấp, muốn văn hóa không văn hóa…
Lâm Tuyết Cúc hỏi: “Nhị Nha, có nói cho em bao nhiêu tiền lương không?”
Người nhà họ Tô đều tò mò nhìn Tô Mạn. Bọn họ quan tâm chuyện này nhất. Bây giờ thiếu lương thực nhất. Nếu Tô Mạn đi ra ngoài làm việc, có thể có chỗ tốt này, vậy thật đúng là quá tốt.
Tô Mạn mỉm cười: “Một hạt lương thực cũng không có. Lần này là lao động không công.”
Lý Xuân Hoa vừa nãy còn cảm thấy rất kiêu ngạo, lúc này nghe lời này của Tô Mạn, lập tức kêu sợ hãi một tiếng: “Gì, một hạt lương thực cũng không có?”
“Em út à, em ngốc đấy hả?” Tô Nhị Trụ cả kinh kêu lên.
Tô Tam Trụ nói: “Nhị Nha, lần này anh cũng muốn nói em, quả thật rất ngốc.”
Tô Mạn nghiêm túc đáp: “Em đây là vì nhân dân phục vụ, là thể hiện tư tưởng giác ngộ cao độ. Sau này các anh đừng nói như vậy ở bên ngoài, quay đầu lại để người ta nghe được, còn tưởng rằng tư tưởng của nhà chúng ta hẹp cỡ nào.”
Lâm Tuyết Cúc cười lạnh nói: “Gì mà giác ngộ, chính là đồ ngu.”
Tô Mạn lạnh lạnh nhìn cô ta: “Có bản lĩnh chị đi nói trước mặt đội trưởng Quách đi.”
Đương nhiên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tro-lai-thap-nien-60-toi-bi-he-thong-ho/310044/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.