Tô Tô xua tay nói:
"Đi nhanh đi, để vợ anh về nhà nghỉ ngơi, đừng nói mấy lời vô dụng này."
Cảm ơn cái gì, bọn họ sống hạnh phúc với nhau là được.
Đừng giống như Lận Đông Hà còn có Tần Duyệt Duyệt, khiến người xung quanh phải chịu tội như bọn họ.
Đợi Thường Dược Tiến và Bạch Linh Linh rời đi xong Lận Xuyên mới hỏi, lúc này Tô Tô mới nói rõ mọi chuyện ra, sau đó nói:
"Sau này cửa nhà chúng ta nên khóa lại, tránh cho những người này vào được."
Vừa nói chuyện vừa nhận đứa bé trong lòng dì Diệp, sau đó vén áo cho đứa bé bú sữa.
Từ vừa rồi đến bây giờ đứa bé vẫn luôn khóc không ngừng nghỉ, từ nhỏ tới lớn chưa từng cáu kỉnh như thế, nhất định là bị dọa sợ.
Lận Xuyên cũng mặc kệ người khác, con trai mình khóc thảm như vậy, anh chỉ có thể cài chốt cửa nói: "Làm sao bây giờ?"
Không cần phải đến bệnh viện đúng không?
Dì Diệp nói: "Di cảm thấy đứa nhỏ này bị dọa sợ, buổi tối chúng ta lấy quần áo của đứa bé che kín lại! Nếu ngày mai không đỡ, phải đến bệnh viện kê thuốc."
"Vâng." Tô Tô dùng tất cả biện pháp dỗ con mình ngủ, sau đó đặt đứa bé lên giường đất đắp chăn nhỏ, lại cầm lấy quần áo đứa bé nhét dưới chăn, không biết biện pháp này có tác dụng hay không.
Sau đó dì Diệp tắt đèn đi, nhỏ giọng nói: "Hai người cũng nhanh lên ngủ đi, đừng để thằng bé tỉnh dậy."
Cứ thế hai vợ chồng vì không làm đứa bé giật mình mà lặng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tro-lai-thap-nien-70-ga-cho-nam-xung-xui-xeo/2085607/chuong-328.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.