Vừa nghe chuyện này có liên quan tới Lận Đông Hà, Lận Xuyên đứng lại, dù sao anh cũng sợ nếu người phụ nữ này kêu quá to gọi người trong thôn tới đây thì làm sao bây giờ, đến lúc đó mình nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.
"Chuyện øì, cô nói đi."
Lận Xuyên đứng cách xa cô ta mười bước, giọng nói không to đủ để nghe thấy.
"Chúng ta có thể đến bên cạnh được không, tôi sẽ không dây dưa anh."
"Được, nhưng mà, cô không thể cách tôi quá gần."
Lận Xuyên tiến lên trước hơi nhướng mày, sau đó Tần Duyệt Duyệt suýt nữa tức hộc máu rời đi trước.
Đợi tới vị trí thấy trái phải không có người, lúc này cô ta mới nhỏ giọng nói: "Là thế này..."
Loại chuyện này muốn một người phụ nữ nói với người đàn ông khác luôn cần chút dũng khí, Tần Duyệt Duyệt lập tức ngượng ngùng.
Lận Xuyên vốn không muốn đi cùng cô ta, chột dạ.
Thấy cô ta không nói lời nào, nên nói: "Không có việc gì thì tôi đi trước đây."
"Đợi một lát, có việc. Tôi, mang thai." Tân Duyệt Duyệt dùng giọng nói gần như chỉ mình có thể nghe thấy nói.
Thính lực của Lận Xuyên hơn người đương nhiên nghe thấy được, anh lập tức ngẩn ngơ, trong đầu nghĩ rằng: Mẹ kiếp, động tác thật nhanh. Trong bụng nàng dâu của anh còn chưa có tin tức đâu.
Không đúng, đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là cha của con cô ta là ai?
Anh nghĩ tới lúc mở đầu dường như cô ta nhắc tới Lận Đông Hà, vì thế nhíu mày.
Tần Duyệt Duyệt thấy phản
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tro-lai-thap-nien-70-ga-cho-nam-xung-xui-xeo/2086041/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.