Editor: Nguyên Mạc
Căn phòng nhỏ, bốn bức tường màu trắng, ánh đèn cũng là màu trắng.
Không có cửa sổ, ánh sáng rất mờ, chỉ có một cái bàn và hai cái ghế.
Trong phòng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức làm cho người ta sợ hãi.
Nhìn thấy nơi này, từ đáy lòng Giang Vãn đã cảm thấy khó chịu.
Phía đối diện cô đang có một người phụ nữ đang ngồi.
Người phụ nữ mặc đồng phục tù nhân sọc xanh, tóc ngắn ngang vai, vẫn luôn cúi đầu không nhìn rõ mặt.
Cô ấy trông gầy gò, mặc bộ đồng phục tù nhân rộng thùng thình nhìn có vẻ trống rỗng.
Hai tay bị còng được đặt trên bàn cũng nhợt nhạt gầy guộc, có thể thấy rõ những vết hằn đỏ trên cổ tay do bị còng tay ma sát ra.
Thật kỳ lạ, Giang Vãn rất chắc chắn mình đang mơ, nhưng mọi thứ ở đây đều rất chân thực, như thể chính cô đã từng trải qua.
Giấc mơ hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của cô, cô chỉ có thể đứng nhìn.
Cô nghe thấy giọng nói của mình: "Hôm nay cô có thấy khá hơn không?"
Giọng điệu rất nhẹ nhàng, không phải chiếu lệ như ngày thường, mà là thật tâm phát ra từ trong lòng.
Giọng nói này là của cô nhưng lại không giống, giọng điệu rõ ràng đã thành thục hơn rất nhiều, đã sớm rút đi sự ngây ngô của hiện tại.
Giang Vãn có chút bối rối.
Một giây tiếp theo, cô nhìn thấy người phụ nữ im lặng ở đối diện từ từ ngẩng đầu lên.
Trong nháy mắt kia, Giang Vãn chỉ cảm thấy trời đất sụp đổ, đầu óc nổ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tro-lai-thoi-nien-thieu-cua-lao-ba/784244/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.